- Ầm...
Một tiếng nện mạnh trúng ở trên lưng hắn. Hai mắt hắn tối sầm, há miệng phun ra một dòng máu nóng, lập tức ngã xuống sơn cốc.
Cùng lúc đó, Thanh Long biến mất, Lâm Nhất bỗng nhiên hiện thân, vung cánh tay chộp tới. Chín ánh sáng màu trắng đột nhiên rời đi, chớp mắt đã quấn chặt lấy Thủy Hàn Tử, lại bị hắn trở tay ném về phía đại điện Cửu Châu ngoài xa. Một bóng người mập mạp đột ngột từ mặt đất nhô lên, vẻ mặt đắc ý lại cười bỉ ổi đón lấy đối thủ hoàn toàn không có sức giãy giụa...
Chỉ trong một hơi thở, Thủy Hàn Tử với tu vi Hợp Thể hậu kỳ đã bị người bắt sống? Nguyệt Huyền Tử vốn muốn ngăn trở, nhưng có lòng mà không có sức. Trong thần thức của hắn căn bản không phát hiện được nơi ẩn thân của đối phương. Vừa rồi bọn họ còn đang nói chuyện, ai có thể ngờ được sẽ có người ra tay đánh lén? Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh, khiến người ta căn bản khó có thể đề phòng được!
Một luồng khí lạnh trút xuống đầu, Nguyệt Huyền Tử tức giận thở hổn hển nói:
- Ngươi giở trò lừa bịp...
Tuy hắn nói như vậy lại lấy ra pháp bảo xoay quanh, thần thức trải rộng khắp nơi, không dám có chút sơ suất nào, rất sợ bị địch nhân cơ hội tới.
Lâm Nhất làm xong thì vỗ nhẹ tay vài cái, lập tức chắp tay ra sau, đứng vững trong giữa không trung. Hắn quay sang Nguyệt Huyền Tử, cười nhạt nói:
- Có câu, binh nhân cũng có đạo quỷ! Vừa rồi là lúc chém giết sinh tử, giành thắng lợi mới là đạo lý lớn! Câu nệ ở trong tục niệm không phải là điều thế hệ ta nên làm...
Có thể một chiêu khống chế kẻ địch, tuyệt đối không dùng tới hai chiêu. Mấy trăm năm đều như thế, Lâm Nhất đã lĩnh hội đầy đủ điều này.
Nguyệt Huyền Tử ngầm thở dài, vẻ mặt càng thêm khó coi. Lâm Nhất chỉ mới thi triển thủ đoạn yêu tu luyện thể đã mạnh mẽ như vậy. Tu vi thật sự của hắn không thua kém bất kỳ một cao thủ Hợp Thể hậu kỳ viên mãn nào. Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử lại nói hắn ngoại trừ gian xảo ra, không có điểm nào tốt...
- Lâm mỗ lấy một địch hai, đã chịu thua thiệt lớn! Lúc này còn lại một mình ngươi, không ngại tự mình nhận thua đi, để tránh khỏi tổn thương hòa khí!
Lâm Nhất nói lời hiền hoà nhưng ngầm có ý giễu cợt, cũng lộ ra sự ngang ngược không coi ai ra gì. Hắn lăng không bước đi thong thả, chậm rãi tiến về phía trước, kéo khí cơ khắp nơi chậm rãi ép về phía đối thủ đang không ngừng do dự kia.
- Hừ! Ai có thể làm chuyện nhục nhã như thế...
Đồng tử của Nguyệt Huyền Tử hơi co lại, vẫn không muốn mất danh tiếng.
Lâm Nhất lắc đầu bật cười, nhếch miệng nói:
- Ha ha! Người giết người sẽ bị người khác giết; người sỉ nhục người, chắc chắn tự rước lấy nhục!
- Dựa vào đánh lén để giành thắng lợi, thật tưởng ta sợ ngươi sao, đừng mơ giở mánh khóe cũ...
Mắt thấy Lâm Nhất dần dần tới gần, trong lòng Nguyệt Huyền Tử không hiểu sao rối loạn. Hắn giơ tay chỉ lên trên, pháp bảo xoay quanh trước người đột nhiên hóa thành một ánh sáng bạc bất ngờ rời đi. Cùng lúc đó, hắn lại bấm pháp quyết, hơi lạnh dày đặc nhanh chóng bao phủ khắp nơi, trời đất trong phạm vi ba tới năm dặm đột nhiên tối sầm lại.
Nguyệt Huyền Tử ngã một lần cũng khôn ra, giành ra tay trước! Mà đối với Long tôn của Lâm Nhất, đây là lần đầu đấu với một cao thủ Hợp Thể hậu kỳ. Thân hình hắn thoáng dừng lại, cảnh vật trước mắt biến đổi. Bóng đêm vô biên nhanh chóng cuốn ra, có sát ý sắc bén từ trong hư vô dâng lên, từng luồng không khí lạnh đến thấu xương tràn đến, khiến người ta muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Một ánh trăng từ trên cao hạ xuống, hiện ra một thanh kiếm sắc bén hung hăng chém xuống...
Vẻ mặt Lâm Nhất chợt nghiêm lại, hai hàng lông mày nhướng lên, không lùi không tránh, hai tay vung lên ra sức đánh tới. Một long ảnh thoát khỏi cánh tay lao ra, ngay sau đó lại là từng con Thanh Long gào thét lao về phía bầu trời đêm. Chớp mắt sau đó, sáu con Thanh Long đầu đuôi nối nhau, nhìn như không có gì khác biệt nhưng lại tự có uy thế khác nhau của linh long, đoán long, đấu long, ma long, giải long cùng ẩn long, trước sau một khối, sát cơ tăng lên gấp bội, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nguyệt Huyền Tử thi triển thần thông đến từ tiên pháp diễn biến, lại thêm pháp bảo bản mệnh, uy lực bất phàm. Đây là nguyên nhân hắn không chịu thua! Thân là một chí tôn, cũng không được phép hắn dễ dàng cúi đầu. Vì vậy, hắn ra tay liền đánh ra một đòn mạnh nhất. Mắt thấy tình hình không tệ, ai ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...
- Ầm, ầm, ầm...
Những tiếng nổ lớn luân phiên phát ra, chấn động cả trời đất, ngay sau đó là những tiếng rắc rắc...
Tiếng nổ mạnh nghiền nát bầu trời đêm, xung quanh chợt sáng lên. Khí cơ nóng nảy phản phệ tập kích ngược, sáu long ảnh bay lộn lại, nhe nanh múa vuốt, còn có từng đợt sóng pháp lực mạnh mẽ lật úp đến.
Nguyệt Huyền Tử giống như rơi vào trong sóng to gió lớn, tất cả tu vi cùng thần thông đều không có tác dụng, chỉ đành phải mặc cho Thiên Kiếp đột nhiên giáng xuống, bất đắc dĩ mà nhấp nhô theo. Hắn nhất thời khó có thể khống chế được sự khủng hoảng, trong lòng lại không dám tồn tại cầu mắn, vội vàng thu hồi pháp bảo sốt ruột rời ra. Phía sau hắn, long ảnh cùng với thế tấn công mãnh liệt giống như bão táp sóng dữ đột nhiên tới.
“Ầm” một tiếng vang lên, pháp lực hộ thể của Nguyệt Huyền Tử vỡ nát. Hắn cực kỳ hoảng sợ, liều mạng rạch ra một khe nứt hư không lại muốn thừa dịp rời đi. Ngay sau đó lại “Ầm” một tiếng, lực đạo điên cuồng đột kích giống như núi đá đổ nát, mạnh tới mức khó có thể ngăn cản. Một mình hắn không chịu nổi, lại giống như lưu tinh đổi chiều mà bay lên thật cao.
Nguyệt Huyền Tử chỉ cảm thấy gân cốt muốn gãy, tạng phủ đau đớn, sống không bằng chết. Hắn không chú ý tới sự hoang mang, không kịp phá vỡ hư không, hai mắt trợn trừng, cắn chặt hàm răng cố giữ lại một ngụm máu, mạnh mẽ phát động pháp lực đang hỗn loạn để liều mạng bỏ chạy. Nhưng long ảnh liên tiếp đánh tới nhanh như sấm chớp, lại “Ầm, ầm, ầm, ầm” một trận trời đất va chạm, cuối cùng hắn dùng hết sức lực cuối cùng, nhiều lần nguy hiểm mới may mắn hóa thành một ánh sáng cầu vồng lao đi xa...
Tuy nhiên trong giây lát, sáu con Thanh Long đều biến mất, giữa không trung hiện ra Lâm Nhất với mái tóc tung bay. Hắn ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, hai mắt sáng như điện, khóe miệng nhếch lên kèm theo nụ cười lạnh đầy cuồng ngạo. Thăng Long Quyết tu tới tầng thứ sáu, hôm nay vừa lộ ra thần uy, lại có thể để cho đối thủ bỏ chạy như vậy thì thật có lỗi với khổ công của Long tôn!
Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều, khí thế toàn thân chợt lạnh đi, chậm rãi bước tới, chỗ hư không có ánh sáng vặn vẹo. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hắn đột nhiên biến mất.
Trong tinh không, Nguyệt Huyền Tử mới lảo đảo ngừng bước đã há miệng phun ra một dòng máu nóng. Máu phun ra như mưa, đẹp tới mức chấn động lòng người!
Lúc này quần áo Nguyệt Huyền Tử bị rách, hai mắt vô thần, khí tức nặng nề, lại không nhịn được lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống. Đợi tới khi hắn vội vàng miễn cưỡng đứng vững, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài đau đớn khó nhịn, không nhịn được mà rên lên một tiếng. Hắn vẫn chưa hết khiếp sợ, gương mặt tái nhợt không còn sắc máu chậm rãi ngước lên, trong ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía trước. Hơn mười trượng là một bóng dáng mặc áo bào màu xám đang vui vẻ thảnh thơi đi tới...