- Đám Yêu Vương ngông cuồng ngang ngược kia không cho ta giải thích đã đuổi ta ra khỏi Yêu vực, có điều…
Ông ta nhanh chóng xoay chuyển lời nói, trong đó mang theo vài phần may mắn nói:
- Cũng may ta đến sớm một bước, nếu người khác muốn chen chân Yêu vực, chắc chắn hoàn toàn ngược lại.
Lôi Vân Tử hơi nhíu mày suy nghĩ, hỏi:
- Chuyến đi đến Yêu vực chính là phòng ngừa chu đáo, cũng không phải không có thu hoạch. Mà Lâm Nhất này đã tới giới ngoại, ta còn phải cân nhắc một chút.
Đối với chuyện này, Lôi Phương Tử rất tán thành, lại có chút khó nói:
- Bên ngoài Tiên vực rộng lớn vô cùng, muốn tìm một người không phải là chuyện dễ.
Lôi Vân Tử trầm giọng nói:
- Không sao cả, chỉ cần nhìn chằm chằm vào mấy nhà cầm đầu Tiên vực là được.
Lôi Phương Tử gật đầu hiểu rõ, hỏi:
- Lôi Thiên đi La gia, phải chăng do ngài bày mưu tính kế?
- Ha ha!
Lôi Vân Tử khoát tay cười nói:
- Tên tiểu tử kia coi trọng con gái nuôi của La Thanh Tử, sợ là muốn lão gia hỏa kia đau đầu rồi.
…
Trong sơn cốc, một nơi hẻo lánh trong La gia trang viện, trước một tường viện thấp bé, Lâm Nhất buồn vực ngán ngẩm, hết nhìn đông lại nhìn tây. Hắn đã ở chỗ này đợi mấy canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng người quản sự. Bên tay trái hắn, ngoài hướng đông mấy chục dặm là Thiên Ngọc sơn cao lớn nguy nga, xa xa bị một tầng mây mù che khuất, khiến người ta không nhìn rõ. Phía tây là một vách đá, phía trên có mấy gian được trận pháp che giấu động phủ. Trước tường thấp có một hàng rào đơn sơ và trận pháp vô hình, ngăn cách con đường lui tới.
Nghe nói xuyên qua tường thấp phía sau sơn cốc là có thể ra sau núi Thiên Ngọc sơn. Chỗ ấy không chỉ có con cháu La gia tĩnh tu, mà cũng là chỗ cư trú của đệ tử ngoại môn.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã là hoàng hôn. Hắn có chút bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn nhẫn nại ở nguyên chỗ cũ, trong đầu âm thầm oán trách không thôi. Đây không phải là giày vò người ta sao? Mà việc đến nước này cũng không thể khoát tay rời đi được, cứ chờ thêm chút nữa.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Nhất tìm đến La gia trang, tự có đệ tử tiếp khách tiến lên chào hỏi. Hắn dâng lên khối ngọc bài kia, lại báo tên cùng ý đồ đến, liền được cho biết ra sau núi đợi lệnh, mà chờ đợi ở nơi này cũng lâu, người quản sự đâu chẳng thấy?
Đợi lâu không gặp người, Lâm Nhất dứt khoát chắp tay, ngồi nguyên tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần. Cách đó không xa, có một khối đá xanh bóng loáng, nằm trên đó chắc rất thoải mái. Nhưng hắn không thể thực hiện ý nghĩ kia, vì trong động phủ trên vách đá dựng đứng, có một đạo thần thức như có như không.
- Hừ, tiểu bối ngươi cũng hiểu quy củ đấy!
Một tiếng nói sắc nhọn bất chợt vang lên, Lâm Nhất mở to hai mắt. Hoàng hôn đã hết, ánh hoàng hôn vàng vọt, một bóng người từ trên vách núi chậm rãi bay xuống, hắn không dám thất lễ, vội lui về sau một bước khom người nói:
- Thì ra là quản sự giá lâm? Tại hạ xin chào.
Nói xong, hắn lặng lẽ dò xét, người đến là một phụ nhân áo đen, tóc trắng, đôi mắt tam giác, vẻ măt khá âm trầm.
- Tên khốn kiếp này, dám nhìn trộm lão nhân?
Lâm Nhất đang suy nghĩ đến thân phận cùng tu vi của người đến, chợt nghe một tiếng khiển trách, đành cúi đầu xuống, đáp:
- Tại hạ không dám, chỉ muốn nhận rõ diện mạo của quản sự, tránh sau này thất lễ.
- Xảo ngôn biện bạch! Không phải thứ gì tốt.
Hắn trêu ghẹo ai chứ? Hắn đến đợi từ sớm cũng không làm gì quá đáng, còn ngươi thủy chung trốn trong động phủ trên sườn núi, mãi đến lúc này mới nhảy xuống, lại không giải thích một lời, cứ thế chửi cho sướng miệng, thật không không nói lý mà. Lâm Nhất âm thầm bĩu môi, nhưng trên mặt vẫn như trước.
Trong nháy mắt, hai chân nữ tử kia đáp xuống, lại vênh váo hung hăng nói :
- Lão thân là La Hận Tử, chính là quản sự ngoại môn La gia. Đây là yêu bài của ngươi, cầm.
Bà ta tiện tay ném ra một khối ngọc bài, trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ tàn khốc.
La Hận Tử? Là người bên trong tửu quán anh em nhà họ La nhắc đến người này với vẻ mặt cười khổ, là có ý gì? Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, vừa vươn tay ra, một đạo uy thế cường đại như núi đổ ập xuống, khiến người ta không thể nào ứng đối. Thần sắc hắn khẽ biến, pháp lực quanh thân lập tức tràn vào hai tay, chụp vào ngọc bài bay đến.
- Ầm.
Ngọc bài bay tới tay, một lực đạo mãnh liệt đánh tới, Lâm Nhất cảm thấy hai tay run lên, bàn tay đau nhức, dưới chân không chịu được lùi về sau, tạo thành hai hố cạn trên mặt đất, mảnh đá vụn văng tung tóe, thanh thế kinh người. Khi hắn tức giận bỗng nhiên phát hiện ánh mắt nữ tử kia hiện lên vẻ oán độc, trong lòng khẽ động, lập tức quanh thân sức lực thoáng dừng một chút, nhất thời té bay ra ngoài, xa hơn mười trượng rơi bịch xuống đất, vô cùng chật vật.
- Ha ha, một phần pháp lực của lão thân đã không chịu nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên La Hận Tử cười khặc khặc ra tiếng. Người mặc hắc bào, tóc trắng tung bay nhìn bà ta vô cùng quỷ mị, nhất là đôi mắt tam giác híp lại thành khe hở, đang cười trên nỗi đau người khác.
Lâm Nhất từ dưới đất chậm rãi đứng lên, cắn răn thầm mắng. Gặp nữ quản sự là không may của nam nhân, hôm nay xem như xúi quẩy.
Sau khi phát tiết một trận, La Hận Tử thu hồi nụ cười, ra lệnh:
- Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử ngoại môn La gia, sau khi tiến vào sau núi phải nhớ lấy...
Lâm Nhất phủi phủi cái mông, chậm rãi tiến lên mấy bước, nghe giọng điệu lạnh băng của đối phương:
- Vân Nhai Ngọc sơn, Tiên Quáng La gia cùng Thính Vũ Tiểu Trúc là ba cấm địa của La gia, không có trưởng bối phân phó không được tự tiện bước vào nửa bước, người vi phạm nhẹ thì bị phế bỏ tu vi, nặng mất đi tính mạng.
La gia còn có ba vùng cấm địa, đầm rồng hang hổ sao? Lâm Nhất còn chưa hiểu rõ, La Hận Tử đã vung tay áo lên, cách đó không xa bức tường thấp kia nứt ra một cái khe, hắn ngẩn ra, đối phương không kiên nhẫn quát lên:
- Còn không cùng lão nhân lăn vào? Mười năm sau mới có thể tự ra vào.
Thời gian mười năm cũng chỉ là trong nháy mắt, có thể tránh né được hai Yêu Vương truy sát, Lâm Nhất còn đang chần chờ, nhìn thấy ánh mắt hình tam giác kia trừng lên, lại muốn phát tác. Hắn liền vung tay ra hiệu nghe theo lời dặn, nhanh chóng bước chân đi về phía trước. Chân còn chưa tới hàng rào, một đạo kình phong phía sau đánh tới, còn có người hừ lạnh:
- Vừa rồi vì muốn lấy lòng lão nhân mới giả vờ té ngã, rõ ràng là sủng vật biết nịnh nọt.
Ta nhổ vào, còn sủng vật nịnh nọt? Ta thèm vào.
Bỗng nhiên Lâm Nhất nhảy vào khe trên hàng rào kia, xem như trốn khỏi độc thủ phía sau. Trong lúc đang suy nghĩ, cảnh vật thiên địa bỗng nhiên thay đổi. Hắn vội dừng bước, ngạc nhiên nhìn quanh, đúng lúc này có người đáng thương kêu:
- Lâm Nhất tiểu bối, cứu ta!