Vô Tiên

Chương 260: Chương 260: Nửa đêm (2)




Không biết từ đâu lúc bắt đầu, mưa đã dừng lại...

Mây đen rút đi, một vòng minh nguyệt treo trên không trung.

Ánh trăng trong sáng, làm tâm thần mọi người hoảng hốt, vừa rồi chém giết, phảng phất như chưa từng xảy ra.

Trước mắt chất đống xác chó sói, mùi máu tanh dày đặc theo gió bay tới làm người muốn ói, lần nữa kéo mọi người về trong hiện thực. Còn có ánh sáng xanh lục lấm tấm cách đó không xa kia, giống như ác mộng không đuổi đi được...

Không người mở miệng nói chuyện, mỗi người đều trố mắt, uể oải vô lực nhìn hết thảy trước mắt.

Cả người Ô Đoán đã bị máu tươi tắm đỏ, trên mặt tràn đầy vết máu, đôi mắt lập loè vẻ điên cuồng, oán hận nhìn chằm chằm bầy sói xa xa. Hắn lung lay đứng dậy, bỏ lại đoạn đao trong tay, từ dưới xác chó sói tìm được trường cung, dây cung bị nước mưa thẩm thấu không cách nào sử dụng, lại tìm ra vài mũi tên chưa kịp bắn, lau chùi vết máu và nước mưa lên người.

Đưa tay vào trong ngực lục lọi, Ô Đoán móc ra một dây cung mới thay vào. Hắn đưa tay lôi kéo, khóe miệng mới lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Đệ tử Thiên Long phái yên lặng nhìn Ô Đoán, lòng sinh kính ý với hán tử thảo nguyên này, một hán tử tuổi còn trẻ ở trên thảo nguyên, một dân du mục cực kỳ bình thường, nhưng khi ở trong tuyệt cảnh, lại cực kỳ dũng mãnh, khi chém giết không hề thua kém cao thủ giang hồ, thậm chí làm một ít đệ tử Thiên Long phái thua chị kém em.

- Cầm kiếm...

Ô Đoán tiếp nhận bảo kiếm mà Mạnh trưởng lão đưa tới, gật đầu đa tạ. Hắn lau máu trên mặt nói:

- Chúng ta chém giết gần ba canh giờ, bầy sói cũng mệt mỏi, chỉ là...

Ô Đoán chần chờ, nhìn lại các đệ tử của Thiên Long phái, nói tiếp:

- Chỉ là chúng ta càng mệt mỏi...

Thần sắc của Mạnh Sơn bất động, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ lo lắng, hỏi:

- Ô Đoán, tiếp đó nên làm gì?

Đối với khuyết điểm của mình, Mạnh Sơn không muốn lảng tránh, cũng không muốn thừa nhận. Chỉ là bây giờ, hắn đã chân chính tin, chỉ có Ô Đoán mới có thể dẫn mọi người ra thảo nguyên.

- Băng vết thương, ăn chút ít, điều dưỡng thể lực...

Ô Đoán còn chưa dứt lời, lại lắc đầu không nói nữa.

Mạnh Sơn thầm than một tiếng, trong lòng hắn rõ ràng, trước mắt chỉ có dựa vào mình chịu đựng tiếp.

- Trưởng lão, đệ tử ít đi ba người, còn có hơn mười con ngựa không thấy, có thể phái người tìm kiếm hay không?

Quý Thang thấp giọng bẩm báo.

Mạnh Sơn lắc đầu, trầm giọng nói:

- Bảo đệ tử xúm lại, băng vết thương, ăn lót dạ, hừng đông còn sớm lắm!

Sau đó ánh mắt hắn bỗng sáng ngời hô:

- La Dung, mang Phích Lịch Đạn của Thần Uy Đường tới.

Mạnh trưởng lão nói, để thần sắc mọi người uể oải lộ ra mấy phần hưng phấn. Uy lực của Phích Lịch Đạn không tầm thường, đối phó những chó sói này vừa vặn, cũng bớt chút khí lực.

Thần sắc mọi người bị Mạnh Sơn nhìn ở trong mắt, làm hắn âm thầm lắc đầu. Mưa to đến đột nhiên, xác thực không nghĩ tới những thứ này, bây giờ bầy sói tạm thời thối lui, nhưng mọi người uể oải không thể tả, ngay cả mình khí tức cũng suy kiệt. Chỉ mong Phích Lịch Đạn của Thần Uy Đường, có thể giúp một chút sức lực.

Một bên Chân Nguyên Tử tâm có lo lắng thoáng nhìn, thấy hai đồ đệ cùng sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi đứng trên xe ngựa, đang khua tay múa chân, so với sư phụ hắn còn có tinh thần. Lão đạo không khỏi thầm mắng một câu. Ánh mắt hắn hơi động, nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở trước xe, tay cầm trường kiếm, tựa như trông chừng bốn người ở phía sau.

Chân Nguyên Tử vuốt râu, hơi gật đầu.

...

- Mộc cô nương, ngươi xem mây đen tan hết, ánh trăng giữa trời, như vậy xem ra, tối nay là khổ tân cam lai a!

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Nguyên Thanh tràn đầy ý cười, hắn chỉ vào minh nguyệt ở trên không trung, cười nhìn Mộc Thanh Nhi nói.

- Sư huynh nói rất có lý, ta xem bầy sói là sợ chúng ta, không lâu lắm chúng nó sẽ thối lui !

Nguyên Phong không mất thời cơ nói, hắn lập tức ưỡn ngực, tay cầm trường kiếm, bày ra tư thế khá là uy vũ.

Ánh mắt của Mộc Thanh Nhi vẫn chưa tìm đến minh nguyệt, chỉ nhìn chằm chằm bóng người trước xe ngựa xuất thần. Mưa to qua đi, mỗi người đều ướt nhẹp, duy có người trước mắt, quần áo không một hạt nước, mái tóc màu đen theo gió vẫy nhẹ, tay cầm trường kiếm yên lặng đứng đó. Trước sau hờ hững như một, trước sau trầm mặc như một.

Mà trước xe ngựa, xác chó sói dày đặc, thật là hắn giết sao? Nếu không phải hắn, chỉ sợ mình và Từ sư tỷ tránh không khỏi miệng sói; nếu không phải hắn, sau khi mình và Từ sư tỷ đi lên xe ngựa, sao không còn chó sói tập kích. Nhưng hắn rõ ràng chỉ là một đệ tử ngoại môn, sao có thể dễ dàng chém giết những chó sói hung tàn kia?

Mộc Thanh Nhi cắn chặt môi, trong đầu bỗng nhiên sáng ngời, rồi lại âm thầm lắc đầu. Đêm đó rơi vào hang rắn, tuyệt vọng tương tự như tối nay, nhưng nguy cơ trong chớp mắt tiêu trừ. Ngày ấy có thể chỉ là trùng hợp, chỉ là một trận bất ngờ. Nhưng mình và Từ sư tỷ chưa bao giờ hoài nghi có người ở trong bóng tối giúp đỡ. Việc quan hệ đến riêng tư của con gái, sự tình trước sau cũng quá quỷ dị, làm hai người xấu hổ mở miệng.

Hôm nay cũng là trùng hợp sao? Hắn mang theo mình và Từ sư tỷ lao ra bầy sói, là ung dung không vội như thế, dù Nhị sư huynh cũng không có bản lãnh như vậy a? Lâm Nhất kia là một người như thế nào? Chẳng lẽ đúng như Mạnh thúc thúc suy đoán, người này bụng dạ khó lường?

Từ sư tỷ cũng yên lặng nhìn Lâm Nhất, đôi mắt sáng lấp loé...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.