Chín vị cao nhân sớm đã biết được bên trong Hậu Thổ pháp sẽ có hung hiểm. Nhưng khi đích thân tiến vào thực địa, bọn hắn lại hết ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, không một ai nguyện ý đi đầu.
- Mỗi một lần trở lại nơi này đều nhìn thấy cấm chế có chỗ khác biệt, nhưng cũng không cần phải ngạc nhiên. Chư vị đừng chậm trễ nữa, muốn đi đến tầng tám mươi mốt của tòa Tiên cảnh này thật không phải chuyện dễ...
Không gian của ngọn núi đá này quả thật không lớn. Chín người chen chúc một chỗ lộ ra có chút chật chội. Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ và Công Lương Tán đi trước, che chắn cho mọi người. Trong nội tâm bọn hắn khá là không tình nguyện, nên không nhịn được mà mở miệng thúc giục một câu. Thoáng quét tầm mắt ra bên ngoài rừng chừng trăm trượng, hắn lại hiền hòa cười ha ha nios:
- Sinh thái bên trong tòa tiên cảnh này thiên biến vạn hóa bất chợt đấy, vị Lâm đạo hữu kia chớ có tham lam liều lĩnh...
Thấy ba người kia vẫn còn do dự không dám tiến lên. Trọng Tôn Đạt đã không thể kiên nhẫn được nữa mà mở miệng phàn nàn:
- Nếu như là sợ hãi thì cũng đừng ngại, cứ nói thẳng ra đi...
Văn Bạch Tử nghe vậy thì khá là giận dữ, nhưng lại không tiện phát tác. Gã phóng tầm mắt về phía xa, thao tác khá chậm chạp. Trên tay gã xuất hiện thêm một quả trứng Tước, óng ánh như minh châu. Pháp lực rót vào bên trong quả trứng kia, nó liền phát sáng như một chiếc đèn lồng. Một màn hào quang trắng muốt rộng chừng một trượng tản mát ra. Thông qua ánh sáng le lói này có thể mơ hồ nhìn thấy được từng tầm công chế chung quanh.
- Hai vị đạo hữu cứ tiến lên trước. Phía sau đã có ta chiếu đèn!
Bàn tay của Văn Bạch Tử nắm chặt viên Minh Châu, vẻ mặt hết sức chắc chắn.
Công Lương Tán ngầm hiểu, lập tức lẳng lặng men theo con đường mòn tiến về phía trước. Công Dương Lễ thì lại trầm trồ khen ngợi, viên giám châu kia quả thật là bảo bối. Gã sải bước đi nhanh, nhưng lại không hề phát ra tiếng động.
Văn Bạch Tử cũng không để ý đến đám người sau lưng, chậm rãi tiến lên trước. Mà phương hướng ba người bọn hắn chọn đi, chính là con đường mòn xuyên qua khu rừng kia.
Mấy vị cao nhân còn lại cũng không theo sát bọn hắn. Có nhiều người là vì để tránh hiềm nghi, một ít người thì lại vì có ý tưởng khác. Bọn hắn đồng loạt nhìn về Mặc Cáp Tề. Vị Mặc Môn môn chủ kia bước ra từ trong đám người, ánh mắt thâm trầm khẽ chớp chớp. Lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài của mình, trầm ngâm nói:
- Nếu so sánh với những năm qua thì về cơ bản tòa cấm chế này chẳng có gì khác biệt. Nếu không phải là đình lầu, các đài thì sẽ không xuất hiện vòng vây khốn sát cấm nan giải. Chỉ cần chư vị cẩn thận một chút, theo khuôn phép cũ, đừng để ảo giác đánh lừa thì sẽ không có gì đáng ngại...
Cấm chế ở bên trong Hậu Thổ tháp này cũng không phải là đã hình thành rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Một con đường, đi qua hai lần, lần đầu là bằng phằng, êm đẹp nhưng chưa biết chừng lần hai sẽ xuất hiện cạm bẫy. Chuyến này đi chỉ có Mặc Môn Mặc Cáp Tề là tinh thông cấm pháp chi đạo. Lần này có hắn giải thích, mọi người cũng an tâm hơn một chút.
- Đây cũng không phải là lúc để khiêm nhượng lẫn nhau. Ta xin đi trước một bước. Kính xin Mặc đạo hữu ở sau chỉ điểm...
Tùng Vân tán nhân lên tiếng. Thần thức nhanh chóng tràn ra, dò xét bốn phía. Gã tiến lên trước một bước, đi trước dẫn đường. Mặc Cáp Tề gật đầu đồng ý, sau đó lão quay đầu nhìn lại phía sau, vuốt râu lẩm bẩm:
- Giám châu có thể phân biệt ra cấm chế quanh mình, cũng thật hữu dụng...
Ba người Văn Bạch Tử đã tiến lên được chừng hai mươi ba mươi trượng. Phía sau là đám người Tùng Vân tán nhân nối đuôi nhau tiến lên. Mà ở bên ngoài rừng trúc chừng trăm tượng, Lâm Nhất đang đứng đó, nét mặt mang theo một chút nghiền ngẫm khó có thể nắm bắt được.
Trên con đường mòn, ba người Văn Bạch Tử bước chân rất nhẹ nhàng.
- Tránh góc Chu Tiên Thảo kia...
Sau lưng có người nhắc nhở. Công Lương Tán lập tức bước sang bên cạnh một bước. Nhưng hai mắt gã lại phát sáng lên, không nhịn được mà muốn vươn tay ra. Văn Bạch Tử thấy vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn chặn:
- Khoan đã...
Công Lương Tán giật thót, bày ra vẻ mặt hết sức không đành lòng. Ở trên mặt đất cách bọn hắn chừng ba thước, có một viên tinh thạch đang nằm đó, lấp lóe ánh sáng. Thật khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng. Sau lưng gã, Công Dương Lễ ngạc nhiên nói:
- Tuy nói là vì Tiên Duyên mà đến, nhưng viên tiên tinh này lại mới là bảo vật mà ta và ngươi không thể thiếu...
Văn Bạch Tử nghiêm túc nhắc nhở, gã nói:
- Phạm vi ba thước chung quanh tiên tinh đều là cấm chế, không được chủ quan..
Ở trong rừng trúc, Lâm Nhất có chút thất vọng, bĩu môi. Lúc đến hắn đã phát hiện cây cỏ và viên tiên tinh rơi trên mặt đất ẩn chứa rất nhiều cấm chế. Còn nghĩ sẽ có người không may mà sa sẩy. Nhưng lại không ngờ hắn chờ tốn công rồi. Cái viên minh châu được gọi là Giám châu kia quả thật là thần dị. Có thể thấy được, trước lúc đến đây Văn Bạch Tử đã chuẩn bị rất chu đáo.
Ba người Văn Bạch Tử lần lượt né tránh cạm bẫy trên mặt đất, Lâm Nhất cũng không có ý định ở lại nữa. Hắn quay người, đánh giá rừng trúc trước mắt, chậm rãi tiến vào.
Thấy bóng dáng của Lâm Nhất đã biến mất. Thì cách đó chừng trăm trượng, Văn Bạch Tử đột nhiên lại dừng bước. Gã quay đầu nhìn viên tinh thạch được đặt trên mặt đất để làm mồi nhử. Lại đưa mắt nhìn sáu vị đạo hữu đang tiến đến gần chỗ này. Trong mắt gã lóe lên ánh sáng mãnh liệt, ống tay áo phất nhẹ một cái, một làn gió nhé quét ra.
Hơn nữa, trong nháy mắt kia, viên tinh thạch trên mặt đất đã đột nhiên biến mất. Mà khí cơ chung quanh lại giống như bạo loạn, y hệt có cuồng phong quét qua, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị. Văn Bạch Tử giật nảy, lập tức cùng Công Lương Tán và Công Dương Lễ ngây người tại chỗ. Sau một hồi, khi cuồng phong biến mất, quang cảnh lại khôi phục giống hệt lúc trước. Chỉ là đám người Tùng Vân tán nhân vốn cách bọn hắn một khoảng không xa thì đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Đạo hữu, ngươi đây là..
An nguy không hại. Hai người phía trước lập tức quay đầu lại. Công Lương Tán giữ im lặng, còn Công Dương Lễ thì mở miệng hỏi:
- Mới vừa rồi động tay động chân, không sợ sẽ tự gây họa cho mình sao?
Cấm chế không chỗ nào là không có, kiêng kỵ né tránh còn không kịp đấy. Vậy mà Văn Bạch Tử lại có động tác như vậy, quả thật khiến người ta nhảy dựng.
- Ta không thích bị người ta nhìn chằm chằm sau lưng...
Nét mặt của Văn Bạch Tử thoáng trở nên âm trầm. Gã nhìn vào lòng bàn tay mình, nói tiếp:
- Trong mấy người bọn hắn, có Mặc Cáp Tề rất am hiểu cấm pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể dở trò, mà ta lại có Giám châu trong tay...
Cũng đã nhìn thấy được tác dụng của viên Minh Châu kia, Công Dương Lễ nghe vậy thì vuốt râu cười nói:
- Sau khi tiến vào Hậu Thổ tháp thì đạo hữu liền kêu hai người chúng ta tiến lên trước một bước, hóa ra là vì vậy...
Văn Bạch Tử thở hắt một hơi, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều, gã nói:
- Đám người Ngũ gia tiên môn, Văn Huyền Tử và Tùng Vân tán nhân đều là loại người giảo hoạt, mưu toan lừa lọc chúng ta. Mà đám người chúng ta thì cũng chỉ có thể giờ vờ giả vịt, lấy lui làm tiến mà thôi. Trước mắt không thể nhìn thấy tung tích của nhau, quả thật là cơ hội tốt để tìm tiểu tử kia. Ha ha...