Vô Tiên

Chương 1005: Chương 1005: Nước đen (2)




Thấy Lâm Nhất không lại thoát đi, Thu Thái Doanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói:

- Bởi vì chỗ nước đen này nên mới được đặt tên là Hắc Thủy Nhai. Ta vẫn chưa nói sai. Chỉ vì nước đen này quá mức kỳ lạ, tổ tiên Thu gia ta lại xem sơn động này thành cấm địa, cũng nghiêm cấm người đời sau bước vào nửa bước...

- Có phải linh lực của tiền bối bị ngăn cản, giống như tu vi mất hết?

Thu Thái Doanh bỗng nhiên hỏi một câu. Thấy Lâm Nhất không nói gì, nàng lướt tới gần thêm mấy bước lại nói tiếp:

- Trong nước đen có linh lực khác thường, tu sĩ tầm thường không dùng được, lại khiến người ta bị khống chế khi ở trong đó. Ta cũng vô tình mới phát giác ra chỗ kỳ lạ ở nơi này...

Thu Thái Doanh có thể qua lại thoải mái ở trong sương mù màu đen, rõ ràng không bị nó kìm chế. Trong vẻ buồn bực của nàng có thêm vài phần thoải mái, cũng có thêm vài phần oán thán. Lâm Nhất đặt hai tay sau lưng và lẳng lặng nhìn nữ tử đang nói chuyện đã trở nên xa lạ này.

- Sau khi ta đạt được Trúc Cơ đã trở lại Hắc Thủy Nhai. Quê hương bị phá hủy hết, chỉ có một mảnh đổ nát! Không chỗ gửi thân nên ta tìm tới chỗ cấm địa. Lúc đó, ta cũng bị mất hết linh lực giống như ngươi. Tuy nhiên, ta không bình tĩnh như ngươi...

Nói chuyện với Lâm Nhất, không bằng nói là Thu Thái Doanh đang tự nói với mình. Trong giọng nói đã không còn tôn kính. Nàng nói tiếp:

- Sau một lúc hoang mang qua đi, ta vẫn phát hiện ra trong sương mù màu đen này có chỗ khác hẳn...

Trong may mắn vẫn có một chút hối hận, trong thoải mái lại có chút lo được lo mất. Thần sắc không ngừng thay đổi, Thu Thái Doanh dừng một lát, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất với ánh mắt u ám hỏi:

- Tại sao ta lại rời khỏi Huyền Thiên môn, lại vì sao phải dẫn ngươi đi tới nơi này, Lâm Nhất, ngươi thật sự không muốn biết sao?

Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Ta đang nghe đây!

Hắn lạnh lùng, bình tĩnh vượt xa người thường, cũng ngoài dự đoán của Thu Thái Doanh dự đoán. Đối mặt với sương mù màu đen kỳ lạ này, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng không có thể may mắn tránh khỏi. Có thể hắn trời sinh đã có tình cách hờ hững như vậy!

- Ngươi ở trên vách núi đã tận mắt nhìn thấy nơi đổ nát này chính là nhà của ta!

Thu Thái Doanh khẽ thở dài, trở nên xúc động phẫn nộ, nói:

- Ngày đó cũng có tuyết lớn bay loạn. Thu gia ta đột nhiên bị tai họa bất ngờ, bị Hắc Sơn tông vô cớ giết cả nhà! Một mình ta thoát mạng mới đi vào Huyền Thiên môn để cầu công đạo! Một đường gian khổ không cần nhắc tới, may mà trên đường lại gặp được sư phụ, lúc này mới được như nguyện bái nhập tiên môn chí tôn. Nhưng những tiền bối cao nhân kia cuối cùng lại ngoảnh mặt làm ngơ trước thảm họa diệt môn của Thu gia ta. Mà khi tiên môn đại loạn, hai vị tổ sư ra tay, cũng chẳng qua là vì bản thân dương oai mà thôi...

Nói đến đây, hai mắt Thu Thái Doanh đã ngấn lệ. Nàng cao giọng nói tiếp:

- Một mình ta là nữ tử yếu đuối tu vi thấp kém, tất nhiên không lọt vào trong mắt của trưởng bối. Thật may còn có sư phụ thương cảm! Nhưng kết quả lại thế nào? Những kẻ cao nhân luôn ra vẻ đạo mạo lại vì ham muốn cá nhân che đi đôi mắt, vì tham lam mà che mờ lương tâm, ép chết sư phụ ta! Sư môn như vậy, trưởng bối như vậy khiến người hổ thẹn, Thái Doanh cũng khinh thường! Bơi vậy, sau khi đạt được Trúc Cơ, ta lại trở về canh gác mảnh đổ nát này...

- Mà ngươi...

Thu Thái Doanh chỉ vào Lâm Nhất trách cứ:

- Sư phụ ta bị người bức tử, tất cả đều vì ngươi! Nếu không phải tại ngươi, ta sao có thể mất đi sư phụ? Nếu không phải vì ngươi, nhân vật tiên tử như sư phụ ta làm sao có thể vô tội chết thảm! Mà ngươi còn sống tạm đến nay, bình yên vô sự, còn cố tình ung dung tự tại đạp lên tuyết...

Mặc cho Thu Thái Doanh oán giận, chỉ trích, Lâm Nhất chỉ khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt không thay đổi nói:

- Ngươi tính thế nào?

- Ta có thể thế nào? Ta có thể thế nào?

Thu Thái Doanh cười thả, tiếng nói bỗng cao vút. Nàng vung phi kiếm trong tay lên, oán hận nói:

- Ngươi giữ chí bảo tiên gia có tác dụng gì? Ngươi có tu vi cao tới đâu lại thế nào? Giao đồ ở trên người ngươi ra, đừng tiếp tục chà đạp hỏng những bí kíp cùng công pháp kia nữa! Ngươi không có can đảm báo thù nhưng ta có! Ta phải báo thù, ta phải báo thù...

Nói tới đây, Thu Thái Doanh thét lên như bị bệnh thần kinh. Trên gương mặt nàng có khí đen lượn lờ, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo. Cả người như si như cuồng, giống như thần kinh vậy.

Lâm Nhất giang hai tay ra, bất đắc dĩ lắc đầu, than thở:

- Ta lại ở chỗ này, giết ta, ngươi có thể nhận được tất cả mọi thứ trên người ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.