Sau một thoáng, thân hình của hai Nguyên Thần chi thể cũng chậm rãi ngồi vào chỗ của mình.
Ma Anh Nguyên Thần được bọc trong một thân hắc khí, sớm đã không còn là bộ dạng nho nhỏ ba tấc lúc trước, mà đã to gần bằng một thiếu niên, cao tới vai bản thân Lâm Nhất. Trong ánh mắt hắn chớp động một tia thần sắc yêu tà, khóe miệng nhếch lên kiểu chiêu bài, cả người trên dưới lộ ra từng trận âm hàn, khí thế bức nhân. Mà lúc vừa hiện thân, một điểm Thiên Sát Lôi Hỏa đang bồng bềnh chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn, khiến cả người hắn đều tỏa ra đáng sợ đáng sợ.
Tóc vàng áo vàng chính là Long Anh Nguyên Thần, trừ ngũ quan tướng mạo giống với Lâm Nhất ra thì vẻ mặt ngang ngược và khí phách tự nhiên lại rất giống lão long. Chỉ vì tu vi có hạn, hắn nhỏ bé hơn nhiều. Có lẽ là thiện ýđối với bạch hổ không đủ nên hắn cũng không nắm giữ được thiết bổng Thiên Sát.
Long, Ma, Đạo ba Nguyên Thần, công pháp va cảnh giới tu vi khác nhau, lại thần hồn hòa hợp, huyết mạch một thở, tuy hai mà một. Bản tôn làm gì, hai người còn lại đều hiểu. Có thể nói một người biến thành ba người, cũng có thể nói ba người đều là Lâm Nhất.
Lâm Nhất có tính toán, từ bình ngọc đổ ra một viên Phạm Thiên đan, còn chưa tỏ ý, đã bị Long Anh vươn tay ra chộp lấy rồi nuốt vào. Hắn lại tung ra hơn trăm tiên tinh, đối phương thuận tay tiếp nhận rồi xoay người tới một góc của động phủ bố trí tụ nguyên trận pháp, sau đó một mình điều tức. Tiếp theo, hắn lại vứt Ký Hồn thuật cùng mấy ngọc giản có liên quan tới luyện chế phân thân cho Ma Anh.
Long Anh và Ma Anh mặc dù mỗi người có một pháp riêng, nhưng đều rõ ràng phân minh không ảnh hưởng tới nhau. Bất kể là tu luyện, hay là thể ngộ nghiền ngẫm ngọc giản, đều hành sự như bản tôn.
Lợi ích có thể thấy được rõ ràng, khiến cho Lâm Nhất mừng thầm mà vẫn không nhịn được cười tự giễu. Từng vì nhất thể tam anh thần dị mà dương dương tự đắc, lại vô cớ chịu thiệt mà tâm phiền ý loạn. Cho đến hôm nay lúc này, mới biết được sự huyền diệu trong đây! Mình đúng là người số khổ vất vả! Nếu không, vì sao không sớm nghĩ ra chứ.
Không cần phải chuyện gì cũng tự mình làm, thật sự khiến Lâm Nhất thở phào. Nhìn Long Anh nhắm mắt nhập định và Ma Anh tay cầm ngọc giản nhíu mày suy tư, hắn vui vẻ cười ha ha một lát rồi thuận tay dùng cấm chế ngăn cách hai bên, lúc này mới lấy ra sáu Càn Khôn giới lấy được từ bí cảnh đại mạc, nhất nhất xem kỹ.
Càn Khôn giới tu sĩ Hành Thiên Tiên Vực sử dụng, to nhất cũng chỉ được mấy chục trượng, không thể so sánh với cái của Lâm Nhất. Hắn phân loại thu hồi vật bên trong, trên tay chỉ còn lại bốn thứ, chính là ba ngọc giản cùng một viên đá to bằng bàn tay.
Ba ngọc giản, trong đó có hai đến từ Tinh Xảo môn Thiên Tinh Tử, ghi chép pháp môn luyện chế và sử dụng tinh chu và tinh bàn, một cái thì là phương pháp luyện khí có liên quan tới luyện chế phân thân. Cái còn lại là thiên thiên Hồn Cấm thuật, chính là pháp thuật độc môn của Quỷ Chủy trong bí cảnh, có năng lực cấm hồn khóa thần rất huyền ảo kỳ dị, nếu kết hợp tu luyện với Đoán Thần Giám cũng rất khiến người ta chờ mong!
Lâm Nhất ném bí kíp luyện chế phân thân và Hồn Cấm thuật cho Ma Anh Nguyên Thần, đứng dậy ra khỏi động phủ, đi tới Tinh Hải hồ khoanh chân ngồi xuống, cũng cầm ngọc giản còn lại nhắm mắt suy nghĩ. Sau nửa ngày hắn đã ghi nhớ kỹ những gì được ghi chép bên trong, lúc này mới mở mắt nghiên cứu viên đá trong tay.
Viên đá này chỉ to hai tấc, bên trên khảm đầy phù văn pháp trận, bộ dạng tinh xảo không tầm thường. Đây chính là 'Tinh chu' mà Thiên Tinh Tử luyện chế.
Lâm Nhất nhẹ nhàng ném vật trong tay ra, lập tức đánh ra mấy pháp quyết. Chỉ trong nháy mắt theo một đạo quang mang chớp động, trên mặt hồ trong suốt xanh biếc bỗng nhiên xuất hiện một vật khổng lồ. Nó toàn thân màu đen, không phải vàng cũng chẳng phải sắt, dài hơn năm trượng, to cỡ một trượng, trên dưới tròn trịa không góc cạnh, mắt tinh thì có thể nhìn thấy từng trận nguyên lực dao động không ngừng, giống như một con quái thú lẳng lặng bồng bềnh trên mặt nước ba thước.
Sau đó, phần đuôi của tinh chu mở ra một cánh cửa rộng chừng năm sáu thước, bên trong có hào quang màu trắng bắn ra. Lâm Nhất từ dưới đất đứng lên, lăng không đạp hờ mấy bước, biến mất sau cánh cửa.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã ở trong tinh chu. Những gì nhìn thấy trước mắt khiến hắn thần sắc kinh ngạc.
Không gian bên trong Tinh chu chỉ có phạm vi ba trượng, nhưng lại giường ghế đủ cả, hơn nữa còn có cấu tạo tinh xảo. Thấu qua pháp trận trải rộng các nơi, tình hình chung quanh trên dưới ngoài thuyền giống như ảo tượng, nhìn cái là thấy, hơn nữa còn rất rõ ràng và chân thật.
Lâm Nhất tò mò quan sát, chậm rãi đi tới trước một thạch đài hình vuông ở trước thuyền. Thạch đài dài rộng năm thước, bên trên có một cái lỗ tròn to bằng miệng bát, xung quanh khảm chín trận pháp mô phỏng nho nhỏ, cũng có chỗ để đặt tinh thạch, đủ tám mươi mốt chỗ.
Thấy thế, Lâm Nhất thầm líu lưỡi. Nếu khởi động tinh chu, chẳng lẽ phải có ít nhất tám mươi mốt khối tiên tinh? Chẳng trách Thiên Tinh Tử mở cửa luyện khí phải triệu tập đồng đạo tới quan khán, cũng thu số lượng tiên tinh khác nhau. Bằng vào một Tinh Xảo môn hắn, cho dù có thể luyện chế ra tinh chu, cũng khó có thể gánh nổi số tiên tinh tiêu hao. Lúc ban đầu còn tưởng rằng người ta vơ vét của cải, không ngờ những cái tự mình thấy tự mình nghe được lại không phải là chân tướng.
Lâm Nhất ngồi xuống trước thạch đài, yêu thích vuốt ve xung quanh. Bằng vào vật này liền có thể bay lên tinh vũ, thật sự khiến người ta khát khao.
Có điều trong ngọc giản của Thiên Tinh Tử có lời khuyên, không có tinh bàn chỉ đường, sẽ bị lạc trong tinh không bao la, khó mà tìm được đường về.