Vô Tiên

Chương 269: Chương 269: Phân tranh (1)




Tát Nhân vẫn tâm sự nặng nề bỗng nhiên đứng dậy, trợn tròn mắt quát lên:

- Du kỵ thám báo của Tát Đạt gia ta đâu? Vì sao không đúng lúc cảnh báo? Bọn họ có bao nhiêu người?

Hán tử đến bẩm báo gào khóc nói:

- Người đến vượt quá ba ngàn, chúng ta là ở bên ngoài hai mươi dặm gặp nhau, đối phương không nói hai lời, tới liền giết, tại hạ liều mạng trốn về. Đại trưởng lão, xin báo thù cho các huynh đệ chết đi a!

Oanh...

Hán tử còn chưa dứt lời, giữa trường đã sôi sùng sục, đã có người rút loan đao, ngao ngao trực khiếu, người người mặt lộ vẻ giận dữ, cùng nhau nhìn về phía Đại trưởng lão.

- Sài Thứ gia, được, ngươi rất tốt...

Trong lòng Tát Nhân vẫn lo lắng, giờ khắc này rơi xuống đáy cốc, tất cả đều rõ ràng, bất luận Hốt Mộc gia xảy ra biến cố như thế nào, sau lưng nhất định không thể thiếu bàn tay của Sài Thứ gia. Bây giờ đối phương càng giơ đuốc cầm gậy bắt nạt tới cửa, chẳng lẽ bắt nạt Tát Đạt gia ta không người sao?

Vị trưởng lão Phong Hành bộ lạc này, bây giờ không chỉ là một lão giả. Hắn càng là một dũng sĩ sắp lao tới sa trường.

Đôi mắt Tát Nhân toả sáng chiến ý huyết hồng, hắn nhìn tộc nhân quần tình xúc động trước mắt, vung tay lên gào thét nói:

- Các huynh đệ Tát Đạt gia, cầm thú đã tới trước cửa gia tộc, phụ nữ sẽ gặp phải cảnh lăng nhục, dê bò sẽ bị chém giết, tổ tông chúng ta truyền xuống bãi chăn nuôi này, cũng sẽ bị cướp đoạt. Các huynh đệ Tát Đạt gia ta, các ngươi có đáp ứng không?

- Không đáp ứng...

- Liều mạng với bọn hắn...

- Giết chết bọn họ...

- Vì bà nương, vì hài tử, liều mạng...

-...

- Gia gia, cha, này là thế nào?

Một bóng dáng bé nhỏ từ phía sau chạy tới. Nữ tử này mặc trường bào tú lệ, điểm đầy mã não đồi mồi, theo nàng chạy, tinh quang lấp loé; trên mũ da đẹp đẽ, rủ xuống từng chuỗi trân châu. Tất cả những thứ này, đều không che giấu nổi thần sắc thất kinh của nàng. Chỉ là lúc này gia gia, cha, đã không hiền hoà như ngày xưa...

Tát Nhân giơ hai tay lên, hét lớn:

- Bằng vào danh dự tổ tiên của Tát Đạt gia ta thề, Tát Đạt gia ta sẽ không thương hại một cây cỏ trên thảo nguyên, nhưng cũng sẽ không khuất phục ở dưới răng nhọn của hổ báo sài lang! Tổ tiên phù hộ, Tát Đạt gia ta, vì bãi chăn nuôi này, sẽ chiến đấu tới người cuối cùng. Các huynh đệ, cầm lấy cương đao, cầm lấy trường cung, giết...

- Giết...

- Giết...

-...

Bàn tiệc bị lật tung đầy đất, thức ăn bị dậm ở dưới chân. Lâm Nhất kinh ngạc nhìn đám người vừa rồi vẫn nhiệt tình hữu lễ, vì quê hương, vì bà nương và hài tử, trong nháy mắt điên cuồng, thành một đám mãnh thú sát ý trùng thiên.

Hài tử mười mấy tuổi, lão giả hơn năm mươi tuổi, đều nhanh chóng chạy đi, từng cái từng cái cầm đao cầm cung, nhảy lên chiến mã, cấp tốc tụ tập. Ngay cả phụ nhụ và đứa bé cũng tay cầm sài đao đứng ở trước lều, thần sắc kiên quyết.

Toàn bộ bộ lạc Tát Đạt, tiếng ngựa hí và tiếng người hòa thành một mảnh.

- Tát Đạt gia ta sắp gặp biến đổi lớn, chậm trễ quý khách. Để tránh họa không đâu, kính xin các vị lảng tránh! Nếu vượt qua cửa ải này, Tát Nhân ta tất trải giường đón tiếp, dâng rượu bồi tội.

Tát Nhân nhìn Mạnh Sơn hơi cúi người, thần sắc bi tráng.

Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử nhìn nhau cười khổ, ôm quyền chia tay Tát Nhân. Liên tiếp mấy ngày bình an vô sự, hôm nay gặp được bộ lạc, vốn định mượn cơ hội nghỉ trọ, ăn xong liền đi, ai ngờ sẽ gặp phải những chuyện này. Các bộ lạc tranh đấu, không phải là Thiên Long phái bọn hắn có thể nhúng tay, tuy đồng tình với bộ lạc Tát Đạt, nhưng cũng chỉ có thể lúng túng rời đi.

Đối với người Thiên Long phái rời đi, trong bộ lạc Tát Đạt không người để ý, dù sao bọn họ chỉ là người ngoài. Bảo vệ tốt gia tộc là chuyện của mình, không cần người khác ra sức, huống hồ mấy chục người cũng không thay đổi được cái gì.

Lâm Nhất nhanh chóng lắp xe ngựa, theo mọi người hộ tống rời khỏi bộ lạc Tát Đạt. Quay đầu thấy Tát Cáp đi ra tiễn đưa, hắn không khỏi cảm khái nói:

- Bộ lạc tai vạ đến nơi, nhưng đối với người qua đường như chúng ta, lễ nghi vẫn chu đáo như vậy. Những người thảo nguyên này, làm người kính nể!

Chân Nguyên Tử gật đầu, nhìn Lâm Nhất tán thành nói:

- Người thảo nguyên tính tình ngay thẳng hào sảng, tôn sùng vũ lực. Bất quá thảo nguyên cũng là địa phương nhược nhục cường thực, lẫn nhau cướp giật bãi chăn nuôi, chém giết không ngớt, cũng là việc thường xuyên.

- Sa châu cách kinh thành không xa, vì sao triều đình không hỏi đến?

Lâm Nhất không rõ hỏi.

Chân Nguyên Tử cười ha ha nói:

- Ngươi cướp ta, ta giết ngươi, tranh đến đoạt đi, rung chuyển bất an, triều đình ước gì bọn họ mỗi ngày như vậy! Nếu một nhà độc đại, mới làm người đứng ngồi không yên a.

Lâm Nhất suy tư nói:

- Lại là một giang hồ?

- Ha ha! Nói đúng lắm. Nơi có người, liền có giang hồ. Thảo nguyên là một cái giang hồ, trên triều đình tương tự cũng là một cái giang hồ. Quy củ trên giang hồ, mãi mãi là cường giả vi tôn!

Chân Nguyên Tử gật đầu cười nói.

- Vậy quy củ giang hồ đều như thế sao?

Lâm Nhất chợt nói.

Nụ cười của Chân Nguyên Tử tắt đi, ánh mắt u lạnh lên, hỏi ngược lại:

- Ngươi cứ nói xem?

Lâm Nhất liếc Chân Nguyên Tử, lắc đầu cười nói:

- Tu Tiên giới trong truyền văn kia, cũng là như thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.