Vô Tiên

Chương 1102: Chương 1102: Phi bỉ vô ngã (1)




Lâm Nhất cười nhạt phản bác:

- Không có ác ý? Bày trận pháp ở nơi chân trời góc biển này chờ ta chui đầu vô lưới là có ý đồ gì? Dư Hành Tử nhiều lần ức hiếp nhưng không cho ta đấu tranh? Đây là quy định nhà ai đặt ra? Mấy tu sĩ kia không nghe khuyên nhủ, nhiều lần tấn công bức ép là không thèm nể mặt ta. Áp đặt danh nghĩa trưởng lão khách khanh của Huyền Thiên môn lên ta là để ta chịu mối nhục hôm nay sao?

Nhạc Thành Tử vuốt râu dài trầm ngâm, còn chưa ra tiếng đã nghe Lâm Nhất trào phúng tiếp:

- Bị buộc bất đắc dĩ? Không biện thị phi, tổn hại đúng sai, chỉ muốn chiếm thứ mang trên người của ta lại còn kiếm cái cớ rõ ràng như thế, đơn giản vì một chữ lợi xúi giục. Ngươi và thứ như Công Dã Kiền đều là cá mè một lứa! Hừ!

Sắc mặt Nhạc Thành Tử hơi lúng túng, khẽ thở dài, dịu giọng nói:

- Đã nghe câu không có người thì ta không được gì. Hợp đạo tai, có thể hành lấy tín nhưng không thấy hình, có tình mà vô hình thì bằng không.

Ý của Nhạc Thành Tử là nếu không có Công Dã Kiền tồn tại thì sao ngươi biết ý nghĩa tồn tại của Nhạc Thành Tử này? Không có những việc ta làm thì sao ngươi biết những đúng sai này? Vì thế hợp đạo nghĩa. Có một số việc thật sự phát sinh nhưng không thể nói tỉ mỉ ra, mọi thứ đã xảy ra nhưng chưa chắc là thật.

Nhạc Thành Tử còn bày tỏ đạo lý rằng cái gọi là thi phi ân oán chỉ là mây khói lướt qua, đừng vì vậy mà tổn hại đạo tâm, chẳng đáng để nó trở ngại việc tu luyện.

Nhìn bộ mặt cao nhân đắc đạo của Nhạc Thành Tử làm Lâm Nhất không chịu nổi nở nụ cười lạnh. Ngươi đừng cậy già lên mặt, ta không mê điệu bộ này!

Hắn cất cao giọng bác bỏ nói:

- Lời lẽ sai trái! Tiền bối tự cao lớn hơn mấy tuổi nên khi dễ tiểu tử vô tri sao? Vật không có đúng, cũng không có sai, đạo âm dương tự nhiên như vậy. Tự so thì không thấy, tự biết thì sẽ biết, chắc tiền bối sẽ không hẹp hòi ích kỷ vậy chứ?

Vạn vật đều chia âm dương, việc gì đều có mặt trái và phải, ta hiểu đạo lý này. Nhưng ngươi lớn tuổi vậy rồi còn mở mắt nói dối, chỉ biết nghĩ cho mình nhưng sao không đặt mình vào hoàn cảnh của Lâm Nhất này mà nghĩ? Vì dục vọng của bản thân mà ngươi bỏ mặc sự chết sống của ta, ngươi có thể giả vờ dan díu với Hắc Sơn tông, các ngươi thỏa thích tính kế ta xong còn bất chấp liêm sỉ lôi ra nhiều cái cớ như vậy. Lão già Nhạc Thành Tử kia, không ai khôn bằng ngươi, da mặt dày hơn cái mo, không người sánh bằng.

Lâm Nhất khinh thường liếc Nhạc Thành Tử một cái rồi vững vàng ngồi trên đảo nhỏ, xem bộ dáng như không bị mưa gió dao động.

Nhạc Thành Tử giấu đi vẻ mặt lúng túng, quay đầu nhìn Yến Khởi ở bên cạnh, đối phương nhìn ngang ngó dọc như say mê ngắm cảnh.

Nhạc Thành Tử chuyển hướng Lâm Nhất, trầm ngâm một hồi lâu, bỗng chắp tay mang ý xin lỗi:

- Lão phu làm việc khó tránh khỏi có chỗ không công bằng, tại đây xin tạ lỗi. Đại đạo có nói không xưng danh, có lý không nói, nên đạo chiêu mà không đạo, biện ngôn mà không đủ. Thấy núi thì tốt, thấy nước thì thôi, ngươi và ta cùng là người tu chung đường . . .

Tạm bỏ qua ai đúng ai sai, như tu sĩ cố chấp về đạo nhưng chẳng cần tuyên dương, càng không cần nói bốc nói phét vì nó. Ngươi và ta tranh chấp thế này, nói nhiều cũng khó giải thích rõ ràng, không ai thuyết phục được ai. Giống như có người thấy núi đẹp, người khôn thấy nước, mọi người đều là bạn đường, không có gì khác nhau.

Lâm Nhất nhướng nhẹ mí mắt, vẻ mặt đăm chiêu, trong bụng nghi ngờ.

Nhạc Thành Tử chân thành nói:

- Muôn vàn lời nói không bằng một lời hứa. Chỉ cần Lâm tiểu hữu nói ra Huyền Thiên tổ sư ở đâu, giao ra thứ lão nhân gia để lại thì lão phu sẽ thả Lâm tiểu hữu rời đi, tuyệt đối không nuốt lời!

Lâm Nhất nhướng đuôi chân mày, nhìn phía xa, thầm nghĩ nói thì dễ, ngươi thả ta đi rồi Công Dã Kiền sẽ đồng ý sao? Thứ Huyền Thiên Thượng Nhân để lại? Công pháp của ta, Kim Long kiếm, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận đều phải dâng lên bằng hai tay?

Lâm Nhất vươn tay chỉ xuống dưới thân mình, lạnh lùng nói:

- Di hài của Huyền Thiên tổ sư nằm trong hang núi ngay bên dưới. Ngọc giản mà Huyền Thiên tổ sư để lại thì ta đã giao cho tiền bối lúc ở Đan Dương sơn rồi, muốn thả ta đi hay không thì tùy.

Nhạc Thành Tử mắt lóe tia sáng, đảo nhỏ bị trận pháp phong, không rõ tình hình bên dưới thế nào.

Nhạc Thành Tử nói:

- Đệ tử môn hạ của lão phu đã sưu tầm khắp nơi nhiều ngày nhưng không thu hoạch được gì, làm sao tin được ngươi? Hơn nữa lão phu muốn ngươi giao ra vật tổ sư mang theo bên người chứ không phải chỉ có ngọc giản khiếm khuyết!

Lâm Nhất lắc đầu, dửng dưng xòe hai tay:

- Chỗ ẩn thân mà bị người tìm được dễ dàng thì còn là tổ sư khai sơn của Huyền Thiên môn không? Vật Huyền Thiên tổ sư mang theo bên người là cái gì?

Nếu dây dưa tiếp thì không dứt, Nhạc Thành Tử đành bảo:

- Thôi, ngươi mở trận pháp ra, để lão phu xem tình hình trong hang núi, giao giản đồ liên quan Cửu Châu là được.

Trông như Nhạc Thành Tử đã thỏa hiệp và nhường bước, nhưng Lâm Nhất không lĩnh tình.

Hắn nói:

- Bỏ Phong Hải trận trong phạm vi năm trăm dặm rồi bàn lại.

Nhạc Thành Tử ra vẻ khó xử nói:

- Bỏ Phong Hải trận rồi lỡ Lâm tiểu hữu thừa dịp chạy mất, lão phu khó mà đuổi kịp.

Lâm Nhất nhếch mép:

- Lớn tuổi thì lời gì cũng nói ra được, thật là làm khó tiền bối, ta đang nghĩ . . .

Nhạc Thành Tử khẽ kêu, hỏi:

- Lâm tiểu hữu nghĩ cái gì?

Lâm Nhất châm chọc nói:

- Ta đang nghĩ nếu không có trận pháp phòng thân này thì ai mà có kiên nhẫn ân cần thuyết phục như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.