Vô Tiên

Chương 42: Chương 42: Phi kiếm kỳ lạ (2)




Lâm Nhất ngồi ở trước đống lửa, sắc mặt nghiêm trang, ánh mắt lại lấp lánh có thần. Cậu nhìn chằm chằm vào đống lửa, vẻ mặt kiên định, chậm tiếng nói:

- Cháu sẽ ở lại đây giữ đạo hiếu cho sư phụ ba năm. Ba năm sau, cháu cũng sẽ đi vân du thiên hạ giống như sư phụ trước đây! Huyền Nguyên Quan xuống dốc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Sau này có thể có cơ hội, Tiểu Nhất sẽ không quên trọng chấn sơn môn Huyền Nguyên Quan.

Nói đến chỗ này, Lâm Nhất thu hồi lại ánh mắt, trên mặt mỉm cười thoải mái nói:

- Sau này đại thúc cứ yên tâm rời đi, cũng không cần lo lắng cho Tiểu Nhất nữa!

Giọng điệu và vẻ mặt của Lâm Nhất làm gì có chỗ nào giống như một đứa trẻ mười ba tuổi. Lão Lư nhìn thấy vậy liền than thở:

- Đại thúc biết người thế tục sao có thể so sánh được với Tiểu Nhất, cũng tin tưởng Tiểu Nhất giống như chim trong sơn cốc này, chắc chắn sẽ bay lên...

...

Bên trong sơn cốc thoáng hiện ra màu xanh biếc, khắp nơi đều lộ ra một màu xanh. Lại là một xuân tới sớm!

Đột nhiên có một tiếng hét dài từ sâu trong sơn cốc truyền đến...!

Tiếng huýt gió dài và cao vút! Tiếng huýt gió còn chưa dừng đã thấy có một bóng người thoáng hiện trong tán cây cao vút như xuyên vào trong mây ở trong sơn cốc. Trong nháy mắt, bóng người dừng lại. Đó là một thiếu niên đang tươi cười, xuất hiện ở khe núi trong sơn cốc.

Thiếu niên này chính là Lâm Nhất. Hắn đã mười sáu tuổi, vóc dáng cao hơn rất nhiều, dáng người vẫn có phần gầy gò nhưng cao ráo. Gương mặt trước kia có phần mềm mại lúc này lại càng anh tuấn hơn. Nhất là đôi mày đao, đôi mắt sáng như vì sao lấp lánh, thần thái phi phàm. Chỉ có khóe miệng vẫn thoáng mỉm cười kia là không hề thay đổi.

Lâm Nhất ở một mình trong khe núi nhỏ này gần ba năm, mỗi ngày đều ngồi tĩnh tọa luyện công không dừng. Dược lực của Tử Tinh Quả trong cơ thể cũng bị dần dần được luyện hóa, vào tầm này năm ngoái, hắn cuối cùng cũng khó nhọc đột phát được tầng bốn của Tâm pháp Huyền Thiên. Bây giờ, tu vi của hắn lại tiến thêm một bước, đạt tới Luyện Khí tầng thứ năm.

Trong lòng mừng rỡ, Lâm Nhất thỏa thích phát tiết ở trong sơn cốc. Hắn nhẹ nhàng lướt về phía nhà lá của mình, ngồi xếp bằng xuống và dùng thần thức tra xét biến hóa trong cơ thể. Kinh mạch trong cơ thể càng thêm rộng rãi, đàn hồi, linh khí trong khí hải càng thêm phong phú. Từ sau khi bước vào bốn tầng, thức hải lớn hơn rất nhiều, thần thức tăng lên gấp bội. Trong đầu hắn vừa thoáng suy nghĩ, tất cả động tĩnh trong phạm vi bảy tám chục trượng đều hiện rõ trước mắt.

Lâm Nhất nghiêng đầu suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi cong lên. Tay hắn duỗi một cái đã thấy Kim Long kiếm xuất hiện ở trong tay. Sau khi Tâm pháp Huyền Thiên bước vào tầng bốn, hắn đã có thể điều khiển được phi kiếm. Sau khi thử qua, hắn chỉ có thể khởi động, cũng không thể điều khiển linh hoạt. Điều này chắc là do linh khí cùng thần thức có hạn. Hiện nay tu vi của hắn là tầng năm, thần thức và linh khí trong cơ thể tăng lên gấp bội, chắc hẳn là có thể lại thử một lúc.

Kim Long kiếm đã được Lâm Nhất chế luyện qua một lần. Trong Tâm pháp Huyền Thiên có khẩu quyết chế luyện pháp khí.

Hắn chợt nghiêm mặt, gác Kim Long kiếm ở trước người, ngón tay bấm quyết, linh lực điên cuồng phun ra. Có mấy đường ánh sáng từ trong tay bay ra, mơ hồ có thể thấy được có phù văn chớp động phủ về phía Kim Long kiếm. Hắn lập tức dùng ngón tay điểm một cái, thân Kim Long kiếm hiện ra một lớp ánh sáng màu vàng rồi nhẹ nhàng nảy lên một cái:

- vèo” một tiếng bỗng chốc biến mất khỏi tầm mắt. Trong phút chốc, Kim Long kiếm phát ra tiếng “ong ong”, lơ lửng trên không trung.

Thấy thế, Lâm Nhất lộ vẻ mừng rỡ, nhưng không chờ hắn tiếp tục thi triển, Kim Long kiếm dài khoảng một thước đã lóe lên tia sáng chói mắt rồi rơi xuống mặt đất, giống như một con cá chết không hề động đậy nữa.

Đây là thế nào vậy? Pháp khí chế luyện rất đơn giản. Chính là kết hợp thần thức của bản thân thành linh khí phù văn, đánh vào trong kiếm hình thành ấn ký tâm thần là được. Khi tu vi của hắn đạt được tầng bốn đã từng chế luyện qua Kim Long kiếm một lần, cũng chỉ kết quả chẳng ra gì như vậy. Vì vậy, Lâm Nhất lại chờ đợi lúc tu vi đến tầng năm lại tới chế luyện điều khiển phi kiếm.

Nhưng sau một năm khổ sở tu luyện vẫn không được, khóe miệng hắn nhếch lên, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Trong Tâm pháp Huyền Thiên có nói, Luyện Khí tầng bốn có thể chế luyện ra điều khiển phi kiếm di chuyển được, cũng không sai. Nhưng hôm nay tu vi của mình đã đạt được Luyện Khí tầng năm, vẫn không thể thành công chế luyện phi kiếm, đây là tại sao chứ? Chế luyện pháp khí là đơn giản nhất rồi mà! Lẽ nào biện pháp chế luyện không đúng?

Lâm Nhất lại lấy ra ngọc bội Huyền Nguyên, rót thần thức vào xem tỉ mỉ lại mấy lần. Không sai! Từ khẩu quyết tới thủ quyết hoàn toàn giống với phương pháp mình vừa dùng, nhưng vì sao lại không được chứ?

Lúc này hắn mới cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, một người tu luyện là bất lực tới mức nào, không có người giải đáp cũng không có người chỉ dạy, chỉ có thể mình đau khổ lục lọi. Sâu trong đáy lòng hắn không khỏi có thêm hy vọng đối với người tu tiên tồn tại ở Đại Hạ Quốc!

Trong Tâm pháp Huyền Thiên lần lượt có phương pháp chế luyện pháp khí, linh khí và pháp bảo khác. Lâm Nhất nóng ruột suy nghĩ nhiều, lại cẩn thận nhìn một lần. Đúng rồi! Hắn không nhịn được vỗ đầu mình một cái. Trong ngọc giản, Huyền Nguyên chân nhân không phải đã nói rồi sao? Kim Long kiếm này làm không tốt là tồn tại vượt qua linh khí, mình lại sử dụng là phương pháp chế luyện pháp khí, lẽ nào sai lầm xuất hiện ở đây sao? Ta sử dụng phương pháp chế luyện linh khí thử xem?

Tinh thần của Lâm Nhất không khỏi tỉnh táo, lại nghiên cứu một lần phương pháp chế luyện linh khí được ghi lại trong tâm pháp. Sau khi xác nhận không sai lầm, hắn thu hồi Kim Long kiếm và ngồi im tập trung tinh thần, giơ tay phải lên, nặn một giọt máu tươi từ đầu ngón tay và bắn về phía Kim Long kiếm.

Giọt máu đỏ tươi vừa vào kiếm liền biến mất, thân kiếm chớp hiện ánh sáng kim loại, ngón tay Lâm Nhất tung bay, lập tức phóng đến pháp quyết, phù văn chớp động, nhanh chóng phủ về phía Kim Long kiếm.

Kim Long kiếm lập tức phát ra một tiếng nổ vang, chỉ thấy ánh sáng màu vàng phun ra nuốt vào không ngừng, sáng đến chói mắt. Lâm Nhất hưng phấn mở to hai mắt, mong đợi.

Ánh sáng màu vàng chớp hiện trên Kim Long kiếm vài lần lại yên lặng bất động.

Vẻ mặt đau khổ, Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào Kim Long kiếm một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, trong lòng đã không có cách nào chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Hắn chán nản cầm Kim Long kiếm qua, trong lòng buồn khổ.

Chẳng lẽ Kim Long kiếm này là pháp bảo sao? Nếu là pháp bảo thì cũng không có cách nào chế luyện được! Pháp bảo là bảo bối do tu sĩ Kim Đan sử dụng, có thể thu vào trong cơ thể để nuôi dưỡng. Bây giờ mình không dùng được. Tu sĩ Kim Đan? Đây chính là nhân vật sống như thần tiên đấy. Vì thế, Lâm Nhất không nhịn được chép miệng một cái, lộ ra nụ cười gượng.

Trong đầu đang suy nghĩ bay loạn, trong tay thưởng thức Kim Long kiếm không nghe lời, tròng mắt Lâm Nhất xoay chuyển, thần thức chậm rãi rót vào Kim Long kiếm.

Ơ!

Hắn không khỏi trợn tròn mắt nhìn, hóa ra thần thức vừa vào thân kiếm lại bị một tầng vô hình đẩy ra ngoài. Trong kiếm này còn có thứ quỷ gì vậy? Trong ngọc giản của Huyền Nguyên chân nhân cũng không nói tới! Lẽ nào trong thân kiếm còn có trận pháp cấm chế kỳ lạ nào sao?

Trong lòng khăng khăng cố chấp, trên mặt lộ vẻ không phục, Lâm Nhất lại một lần nữa rót thần thức vào thân kiếm.

Lần này hắn thử từng chút một, trong thân kiếm có một tầng khí vô hình đang ngăn cản thần trí của mình bước vào.

Lâm Nhất thầm nghĩ, nếu Huyền Nguyên chân nhân có thể sử dụng Kim Long kiếm ngươi, vì sao ta lại không thể chứ? Ta cũng không tin!

Hắn dùng thần thức kiểm tra một lượt từ thân kiếm đến chuôi kiếm, tất cả trên dưới Kim Long kiếm đều được cẩn thận điều tra một lượt. Hình như lớp khí chỗ chuôi kiếm mỏng hơn một ít.

Lâm Nhất sâu hít sâu và bình tâm lại, sau đó ngưng kết thần thức thật nhỏ như mũi kim, ra sức đâm vào phía trong...

“Ầm” một tiếng vang lên, đầu đau đớn, hai mắt Lâm Nhất nhắm lại, bên tai vang lên những tiếng oong oong rất lâu mới dần bình tĩnh trở lại...

Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, từ từ mở mắt ra.

Trong tay không thấy Kim Long kiếm nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.