Vô Tiên

Chương 340: Chương 340: Quân cờ (1)




Nghe được tiếng la của đao phủ, hai tên lính trước đó kéo Lâm Nhất vội vàng chạy tới.

Một người trong số đó đã vung vỏ của yêu đao lên, nghiêm khắc đập vào đầu gối của Lâm Nhất.

Tên còn lại đưa hai tay ra, muốn đánh cho Lâm Nhất ngã xuống đất. Đao phủ mạnh mẽ nhổ nước bọt lên lòng bàn tay, giơ quỷ đao lên quá đầu.

Xa xa, mặt Mạnh Sơn không chút thay đổi, ánh mắt y âm trầm nhìn pháp trường máu me dầm dề. Lâm Nhất này chết thì chết, nhưng triều đình rõ ràng không để Thiên Long phái vào mắt. Khẩu khí này y nuốt không trôi.

Chân Nguyên Tử nhíu mày, Lâm Nhất này cứ như vậy phải chết sao? Sắc mặt gã ảm đạm xuống.

Mộc Thanh Nhi cùng Từ Sư Thư gắt gao tụm lại một chỗ, không phải chưa nhìn thấy giết người bao giờ, nhưng cảnh tượng điên cuồng trên pháp trường như thế này làm người ta hít thở không thông, khó có thể bình tĩnh được. Huống chi, người bị giết còn là người quen của mình, hai người không nhịn được mà quay mặt qua chỗ khác.

Nguyên Thanh và Nguyên Phong than thở, gương mặt sa sút tinh thần. Hai huynh đệ không thể tin được, Lâm Nhất võ công cao tuyệt này lại cứ vậy chết đi hay sao? Nhưng nhìn tình hình trước mắt lại khiến người ta không thể không tin. Nhìn đoàn người đang nhiệt tình, hai người này cũng bắt đầu giận, vận khí nội lực làm người chen lấn bên cạnh gào khóc thảm thiết.

Kim Khoa tránh trong đám người, vẻ mặt cầu xin. Lâm sư đệ đã mấy lần cứu tính mạng gã cứ như vậy bị chém đầu, trong ánh mắt của gã mang theo sự đau thương không rõ.

Quý Thang và La Dung đứng cùng nhau, hai người nhìn Lâm Nhất sắp phải chết, sắc mặt cũng khó coi. Tâm tư của hai người họ lại gần giống với Mạnh Sơn, không ngờ tới Thiên Long phái độc tôn trong giang hồ, khi đi tới kinh thành lại không là cái gì cả.

Mấy tên đệ tử Diêu Tử lơ đễnh với sự sống chết của Lâm Nhất. Khó có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, cảnh tượng náo nhiệt như vậy làm người ta không tự chủ được mà muốn hòa vào trong đó, bọn họ cũng muốn hô hào với đám dân chúng này.

Mọi người, đều đang nhìn Lâm Nhất, nhìn người trẻ tuổi bị cô lập ở thập tự nhai môn. Hai tên lính như lang như hổ xông tới, vỏ đao đập trúng khớp sau chân của hắn.

Sau một khắc, Lâm Nhất sẽ phun máu nóng, đầu một nơi thân một nẻo.

Mà lúc này Lâm Nhất cũng không khuất phục như trong tưởng tượng của mọi người. Hai chân hắn bỗng nhiên chuyển hướng đứng thẳng khiến vỏ đao bay vào không khí. Lực của tên lính đánh vào hư vô, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng lên, xiềng xích trên người chấn động vang lên tiếng đing đang, thân thể hắn đột nhiên chuyển, một tên binh lính khác vươn tay vừa chạm tới đầu vai hắn liền như bị sét đánh, ngã bay ra ngoài.

Đao phủ phía sau mở to hai mắt nhìn, bách tính vây xem trong một thoáng đã ngậm miệng lại, quan viên giám trảm lại bắt đầu cả kinh, mọi người trong Thiên Long phái cũng ngây ngẩn cả người.

Không ngờ tới, vào thời khắc này Lâm Nhất sẽ ra tay phản kháng.

Lâm Nhất chỉ cần động thân hình chút liền khiến hai tên lính hung hãn khó có thể tới gần. Tên lính tay cầm vỏ đao kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy tên tử tù kia đang lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, đang giơ xiềng xích trong tay về phía gã.

- Dừng tay!

Một tiếng hét lớn vang lên như chuông đồng, nổ vang ở thập tự nhai môn, làm chấn động đến mức lỗ tai mọi người cũng trực đổ máu. Mọi người đều kinh sợ trong lòng, trong giây lát, thập tự nhai môn lặng ngắt như tờ.

Thần sắc Lâm Nhất khẽ biến, cố nén sát khí trong lòng, dừng nện xiềng xích xuống, nghe tiếng nhìn lại. Chỉ thấy tên lính ở đầu phố gạt đám người đang chen lấn ra, sau đó đi tới chỗ đoàn người. Một lão đạo sĩ mặc huyền y râu bạc trắng đi ở phía trước, đằng sau có bốn đạo sĩ trẻ tuổi đi theo mang theo mười mấy tên lính, mang một tên tù phạm rối bù đi tới.

Lão đạo sĩ râu bạc trắng trợn mắt, tay áo bay bay, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Hai mắt như điện, lạnh lùng nhìn người thanh niên sắp bị hành pháp ở pháp trường.

Dưới mắt của vạn chúng, không nhìn thấy lão đạo sĩ này bước đi, đi lại thật nhanh, tựa như chân không chạm đất vậy. Bay đi trên quảng trường, chỉ trong một thời gian thở dốc đã tới trước mặt Lâm Nhất.

Đám quan đang ở trong lều tránh mưa chen ra, từ xa cúi người thi lễ:

- Bái kiến hộ quốc chân nhân!

Ánh mắt của lão đạo sĩ chớp động, chăm chú nhìn vào Lâm Nhất. Đối với đám quan viên kia, ông ta chỉ nhẹ phẩy ống tay áo, xem như đã đáp lễ với mọi người.

Những người khác cũng không dám lên tiếng, thành thật đứng ở một bên, mỗi người mặt đều nở nụ cười. Ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ Hộ quốc chân nhân này ba phần, đám quan viên này làm sao không e sợ cho được?

Lâm Nhất nhìn lão đạo sĩ đột nhiên tới, trong lòng cũng giật mình một cái. Mới vừa rồi khi tiếng la chưa xuất hiện, hắn liền cảm thấy có một luồng thần thức quét qua pháp trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.