Một căn lều trại da thú vừa phải, chính là nơi cư trú của huynh đệ Lý Đại Đầu. Trong đó có năm cái chăn, cùng với mấy cái đệm lộn xộn bừa bộn, ở cạnh cửa còn chất các tạp vật như chậu sành, chính là toàn bộ gia sản của mọi người.
Sau khi Triệu Điếc chết, năm người liền thiếu đi một. Mà Lý Đại Đầu thân là ngũ trưởng, chưa kịp báo lên, liền giấu diếm việc này. Nguyên nhân không ngoài gì khác, chính là vì từ trong đống người chết nhặt về được một huynh đệ xa lạ.
Hiện giờ, trên chiếc đệm vốn thuộc về Triệu Điếc là vị huynh đệ kia đang nằm! Có điều, sau khi hắn rên một tiếng thì không còn động tĩnh gì nữa, lại hôn mê không tỉnh.
Người này đã đến hơi thở cuối cùng vẫn được Lý Đại Đầu đã trải qua sa trường phát hiện và mang về, cũng mặc lên quần áo được lột từ trên người tử thi xuống. Không chỉ như vậy, vết thương trên người hắn cũng được băng bó lại.
Trong doanh không phải không có lang trung, nhưng không ai để ý tới binh sĩ trọng thương không trị được. Người hôn mê bất tỉnh như vị huynh đệ này, kết cục cuối cùng chính là trực tiếp bị kéo ra ngoài đào hố chôn đi!
Vì thế, Lý Đại Đầu tự có tính toán.
- Đại Đầu ca! Việc này nếu bị thượng quan truy cứu, chỉ sợ sẽ không ổn đâu.
Một câu Nhắc nhở một câu, Hồ Hiên ngửa mặt lên trời nằm xuống đệm, vươn tay ra vỗ vỗ đầu vai người trẻ tuổi bên cạnh. Đối phương vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không phát giác ra gì cả. Mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, bên mép còn mọc ra một vòng râu. Hắn lại cười ha ha nói:
- Con mẹ nó, lúc mới nhìn thì chẳng khác gì người chết, ai ngờ được ngươi vẫn còn sống! Thủ đoạn ngực giấu vàng đó rất hay.
Tư Vũ phụ họa nói:
- Vị huynh đệ này nếu không thể tỉnh dậy thì e là mạng không còn lâu nữa!
Ngưu Thắng thì từ trong lòng lấy ra một quả trái cây đặt lên đệm, nói:
- Huynh đệ ta cứ nghe theo phân phó của ngũ trưởng đại ca là được! Hồ đại ca, ngươi nếm thử quả hạnh dại này đi.
Vết sưng trên mặt hắn vẫn chưa tan, lại giống như sớm đã quên mất sự không vui mà một đấm đó mang tới! Có đôi khi bị đánh cũng không sao, còn hơn là ăn một đao trên chiến trường!
Lý Đại Đầu đặt đại phủ tùy thân xuống bên cạnh, sau đó đặt mông ngồi xuống đệm. Hắn vươn tay ra cầm quả hạnh núi bỏ vào miệng, lập tức lại nhổ ra, mắng:
- Chua chết lão tử rồi!
Thấy bộ dạng nhe răng nhếch miệng của hắn rất khó coi, Hồ Hiên, Ngưu Thắng và Tư Vũ đều cười phá lên.
- Trước mắt đã tới mùa mưa rồi, chiến sự ở biên ải ít nhất phải kéo dài thên ba tháng.
Lý Đại Đầu lên tiếng, trong lều trại ẩm ướt lại có chút oi bức lập tức trở nên yên tĩnh. Hắn ngồi khoanh chân lại, nói tiếp:
- Nếu ta bẩm báo nhân số hao tổn, thượng quan chắc chắn sẽ bổ sung người cho chúng ta! Vậy tân đinh từ đâu tới hả?
Mấy vị huynh đệ trong lòng hiểu ra, không khỏi thần sắc buồn bã. Khi chiến sự biên ải trở nên căng thẳng, đều mộ binh từ thôn làng tòng quân! Tình cảnh cốt nhục chia lìa, thê ly tử tán đó thật sự khiến người ta nghĩ tới mà sợ!
- Tạm thời cứ kéo dài hai ba tháng, đợi mùa mưa qua đã rồi tính! Chỉ mong vị huynh đệ này sống lâu thêm mấy ngày, nếu thật sự có người truy cứu.
Lý Đại Đầu lấy ra một tấm thẻ trúc ném tới, ra hiệu:
- Cứ nói Triệu Điếc mặc bệnh nặng, phải nằm tĩnh dưỡng! Giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, nghĩ nhiều làm chó gì!
Hắn chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên vỗ đầu, đứng lên nói:
- Ta đi tìm lang trung kiếm chút thuốc trị thương, nhân tiện xin nghỉ phép cho huynh đệ này.
Lý Đại Đầu đi ra ngoài.
Trên sườn núi mấy chục dặm, hàng rào gỗ, cự mã chạy quanh bốn phía, ngàn vạn lều trại nằm san sát, cũng có đại kỳ bái tinh phấp phới.
Trong không trung bầu trời u ám, mưa gió sắp kéo tới.
...
Trong những ngày tiếp theo, đúng như những gì Lý Đại Đầu đã nói, mưa to không ngừng. Thế là hai nước Ô Kiền và Xích Tang tạm thời ngừng chiến. Hai bên trừ tuần tra, binh lính lập trạm gác ra thì những người còn lại không có việc gì làm, hoặc là theo mưa rơi mà dần dần chán ngán, hoặc là cuộn mình trong chăn ẩm ướt mơ về nơi xa.
- Gió bắc thổi rồi, phụ nử trẻ con không có áo ấm, người già sắp xuống lỗ.
- Hồ đại ca! Trước mắt mới là tháng tư mà.
- Kệ mẹ ngươi Cứt Trâu, lão tử lẩm bẩm thì liên quan gì tới ngươi.
- ...
Trong lều trại ẩm ướt, ba hán tử tráng kiện chỉ mặc mỗi nội khố, để mình trần, nửa chết nửa sống nằm trên đệm.
Thuận miệng ngâm mấy câu lại tự dưng bị làm mất hết hứng, nhất thời khó tìm được cớ để phát tác, Hồ Hiên hầm hừ xoay người lại, vẻ mặt không thoải mái. Cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hắn dứt khoát xé chăn, vết đao dài mấy trên ngực lại chảy máu. Hắn nhếch miệng, bất đắc dĩ lật người nằm ngửa, vẫn thở hổn hển.
Tư Vũ thấy hai người không nói gì, lại than thở như nói mê.
- ... Cho ta giàu có, không cho ta sống. Cho ta thực tại, không cho ta tin!
Hồ Hiên giơ tay lên cầm vải rách đập tới, mắng:
- Bớt con mẹ nó lầm bầm thôi, lão tử nghe mà phiền lòng!
Tư Vũ trợn mắt, lơ đễnh cười nói:
- Hồ đại ca tòng quân lâu ngày, chính là bách chiến kiêu dũng chi sĩ! Đừng ngại giảng giải một chút, để hai huynh đệ ta thêm chút kiến thức.
Hắn lấy lòng nhưng đối phương căn bản lại không cảm kích, quát lên:
- Giảng giải cái rắm! Ta so với hai người các ngươi thì chỉ sớm hơn cả nửa tháng, Lý Đại Đầu con mẹ nó mới là trải qua trăm trận.