- Ngươi bái ai làm sư phụ, con mẹ nó liên quan gì tới ta?
Lâm Nhất ngầm thở dài, thầm nghĩ, nên đến vẫn phải tới. Ngô tiền bối này nói rõ là muốn rũ sạch can hệ với mình.
Nhớ đến lúc đầu, Giản Dĩ muốn thu mình làm đồ đệ, dưới tình thế bất đắc dĩ phải mang Ngô Thất ra, không nghĩ tới lão đầu kia vẫn canh cánh trong lòng. Chắc là hai người sau khi chạm mặt nói chuyện, mới biết là Lâm Nhất hắn cáo mượn oai hùm.
Thôi! Mọi việc vẫn cần lượng sức rời đi. Việc này có lần một nhưng không thể có lần hai!
- Tại hạ được Ngô chấp sự dẫn tiến, mới có thể gia nhập Chính Dương tông. Phần ân tình này tự nhiên ghi nhớ, không dám quên!
Lâm Nhất nhẹ giọng đáp.
- Không cần nhiều lời!
Ngô Thất vung cánh tay lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi còn chưa xứng cùng ta nói ân tình gì, việc này bất quá là trả lại ân tình cho Nhược Thủy mà thôi! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ở trong Chính Dương tông, ta với ngươi không hề liên quan! Bằng không thì, ta không tha cho ngươi!
Thấy phụ cận có người lại đây, hắn hừ lạnh một tiếng, đạp phi kiếm lên không rời đi.
Lâm Nhất nhướng mày, lúc này mới đứng thẳng, nhìn về phía người đến chắp tay nói:
- Bái kiến Mạc sư huynh!
Đi tới chính là Mạc Đại, hắn nở nụ cười hàm hậu, liếc nhìn kiếm hồng đi xa nói:
- Lâm... sư đệ này là thế nào? Ngô chấp sự hỏa khí thật lớn a!
- Ồ! Mạc sư huynh cũng nghe được ?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi.
Mạc Đại lắc đầu, ánh mắt dời về nơi khác, mất tập trung cười ha ha nói:
- Ta... ta bất quá là ở xa thấy Ngô chấp sự giận dữ, còn không phải lo lắng Lâm sư đệ ngươi sao?
Hắn lại giơ tay lên vuốt râu ngắn trên mặt, quay đầu lại hiếu kỳ hỏi:
- Sư đệ hẳn là từ Đoán Tạo Đường đi ra, vì sao không đi xem náo nhiệt!
Lâm Nhất lộ vẻ không rõ nhìn về phía Mạc Đại, người sau có chút hưng phấn nói:
- Sắp đến ngày Huyền Thiên Tiên Cảnh mở ra, tông môn bày ra lôi đài ở Đan Dương phong, chọn đệ tử ưu tú nhập cảnh! Lâm sư đệ không muốn đi Huyền Thiên Tiên Cảnh thử thời vận sao?
Nghe đối phương nói, Lâm Nhất mới biết sau hai tháng, chính là tháng 4, tông môn sẽ khởi hành đi tới Huyền Thiên Môn, tham dự thịnh điển tiên cảnh mở ra mười tám năm một lần. Mà lúc này, đệ tử Luyện Khí tầng chín trở xuống, đều có thể đi lôi đài do tông môn mở ra thử thân thủ, thu được cơ hội đi Huyền Thiên Môn.
Mạc Đại là muốn đi xem náo nhiệt, hắn nói tu vi của mình thấp kém, không có ý tỷ thí, nhưng giựt giây Lâm Nhất tới chỗ quản sự của Thiên Ky Các đăng ký, để đi Huyền Thiên Tiên Cảnh mở mang tầm mắt.
Lâm Nhất bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, gật đầu theo Mạc Đại đi về phía trước. Trên đường, hắn vô tình hay cố ý hỏi dò tin tức của Huyền Thiên Tiên Cảnh. Còn đối phương lại hàm hồ, chỉ nói là đi Huyền Thiên Tiên Cảnh lịch lãm, chính là sự tình tu sĩ ngóng trông, không nên bỏ qua...
Mạc Đại này là thế nào? Nhớ tới Phong Ly nói, hắn biết rất nhiều về Huyền Thiên Tiên Cảnh! Lâm Nhất dấu tâm tư lại, tiện đường đi Tàng Kinh Các một chuyến, lấy Kim Thạch Lục Thẻ Ngọc, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự. Sau đó hai người đến Chấp Sự Đường, nhưng không tìm được Đức Hâm. Đa số đệ tử Thiên Ky Các đã đi Đan Dương phong, nói vậy mấy trưởng bối kia cũng vậy.
Lâm Nhất và Mạc Đại bay một lúc lâu, chỉ thấy xa xa có một cô phong nổi lên, tuấn tú kiên cường. Ở trên sơn phong nguy nga, vách đá rực rỡ, điềm lành khắp nơi. Đi tới chân núi, trong vân tiêu vụ đạm, tiếng nước róc rách, mùi hoa lan tỏa. Theo sơn đạo đi tới, không tới một nén nhang, phía trước xuất hiện một bia đá, mặt trên có khắc hai chữ to “Thiên Thai“.