- Cái gọi là anh em trong nhà cãi nhau, không gì ngoài cái nhục này! Các ngươi không phải là không hiểu lí lẽ, chỉ là tính bướng không thay đổi mà thôi.
Thần sắc hắn thoải mái, lại pháp độ khó lường. Hắn lại chậm rãi nói:
- Tu sĩ Nguyên Anh chết dưới tay ta không dưới hơn mười người, cho mỗi người các ngươi một kiện bảo vật cũng không phải là khó.
Nói xong, này ống tay áo vung lên, hơn ba mươi đạo quang mang từ từ bay ra, dừng ở trước mặt mỗi một đệ tử Kim Đan, đều là pháp bảo Nguyên Anh phẩm tướng bất phàm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy thần sắc phấn chấn. Mới rồi mọi người chỉ là thừa cơ đùa giỡn chứ lại không muốn bị khiển trách, ngược lại được như ước nguyện có được ban thưởng. Ra tay cái chính là hơn ba mươi kiện pháp bảo, lòng dại khí độ như vậy không phải là môn chủ đại tiên môn thì không thể có được. Lâm trưởng lão đúng là phong phạm tiền bối cao nhân, khiến người ta khâm phục! Giết hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh? Chậc chậc! Đây mới là nhân vật danh chấn Cửu Châu chứ.
- Có công tất thưởng, cho tội tất phạt!
Nhìn các đệ tử Kim Đan thu hồi pháp bảo. Lời nói của Lâm Nhất biến thành lạnh lẽo, không được phép nghi ngờ nói:
- Ta trước đây từng ước pháp tam chương với Hồ tử, sau đó chính là ba điều môn quy của Thiên Chấn môn, kẻ dám làm trái, nghiêm trị không tha!
Hơn ba mươi đệ tử Kim Đan, tính cả Tề Nhã và Hoàng Toàn ở bên trong đều trong lòng thắt lại, vội vàng đồng thanh vâng dạ. Lâm Nhất nghiêm mặt nói:
- Thiên Chấn môn sẽ thiết lập chấp pháp đường, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Nói xong, hắn không để ý tới mọi người trước mắt, mà ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Thiết Thất và Hồ lão đại đã trở lại.
Hai người một trước một sau hạ xuống tiểu đảo, Thiết Thất và Hồ lão đại thần sắc kinh ngạc. Các đệ tử tất cung tất kính đứng chung quanh Lâm Nhất, mặc dù ai nấy đều khó nén được thần sắc hưng phấn, nhưng lại không ai dám lớn tiếng làm ồn.
Không kịp nghĩ nhiều, hai người đi tới gần Lâm Nhất. Thiết Thất lắc lư túi Càn Khôn trên tay, nói:
- Linh thạch mà hôm qua Văn Huyền Tử tiền bối đã hứa đều ở đây, xin Lâm sư huynh xử trí.
- Ngươi và các huynh đệ cứ chia nhau đi!
Lâm Nhất lơ đễnh khoát tay, nhìn về phía Hồ lão đại muốn nói lại thôi, hỏi:
- Có chuyện gì thì đừng ngại nói ra đi.
Hồ lão đại vội vàng gật đầu, chắp tay nói:
- Ta và Thiết Thất đi lĩnh thưởng, được đệ tử Thần Châu môn truyền lệnh, từ hôm nay trở đi, tiên môn các nhà quay về, đại chiến đến đây là dừng.
Lâm Nhất nhíu mày hỏi:
- Nửa canh giờ trước tu sĩ các nhà đã lần lượt rời đi rồi. Động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho rằng giấu được ai chứ?
Thiết Thất thừa cơ quát to:
- Có việc thì nói mau, có rắm thì đánh nhanh! Sư huynh và sư phụ ta ta đều là người thống khoái, không thích cố lộng huyền hư đâu.
Hồ lão đại trừng mắt với Thiết Thất, không nhịn được hừ một tiếng. Hôm qua còn không dám xưng sư huynh, hôm nay Lâm trưởng lão liền thành người trong nhà ngươi, khinh ta là người đến sau hả? Hắn cố nén tức giận, quay sang Lâm Nhất cười hắc hắc nói:
- Động tĩnh ở đây tất nhiên không thể gạt được ngài! Chỉ là ta từ trong miệng của đệ tử Thần Châu môn bất ngờ được biết, tối hôm qua chín vị tiền bối Hóa Thần tụ tập với nhau, sau đó thì liền rời khỏi Vị Ương. Không rõ là đi đâu, cho nên không biết nên bẩm báo như thế nào, xin Lâm trưởng lão thứ lỗi.
Nghe thấy những lời này, Lâm Nhất hơi giật mình. Sau khi Thần Châu môn chấp chưởng Cửu Châu, đại chiến kết thúc cũng là thuận lý thành chương. Mà tu sĩ Hóa Thần các nhà vì thế mà buông bỏ khúc mắc, cũng trở nên hoà hợp êm thấm, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Xuất Vân Tử, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Đăng Tiên cốc La Thu Nương đang bế tử quan, trong vài ba năm chưa chắc đã hiện thân. Nếu không có sự tương trợ của nàng ta, căn bản không phá được cấm chế trên cửa đá. Mà Xuất Vân Tử mặc dù gian xảo, nhưng lại luôn cẩn thận, hơn nữa từng đáp ứng mình.
Tâm tư xoay chuyển, Lâm Nhất vẫn không thể nào hiểu được. Sau một thoáng, hắn trong lòng thầm có tính toán, vung tay áo đứng dậy.
Thấy thế, Hồ lão đại ngầm hiểu thở hắt ra một hơi, Ác chiến hơn nửa năm, tuy nói kiếm được không ít linh thạch, nhưng quả thật là quá vật vả! Hắn lớn tiếng nói:
Đại chiến kết thúc, quay lại Hạ Châu.
Phân phó xong, lại không có ai hô ứng, cho dù là những đệ tử thủ hạ của hắn cũng chỉ nhìn quanh trái phải, không biết đang chờ đợi gì.
- Con mẹ nó.
Sắc mặt Hồ lão đại trầm xuống, ngẩng đầu chửi ầm lên. Phát hiện có nhìn tới, hắn vội vàng cúi người cười ha ha.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhíu lại, rất tùy ý nhẹ giọng nói:
- Lên đường thôi.
Hắn vừa dứt lời, hơn ba mươi người trên đảo đồng thanh hô:
- Tuân mệnh.
Tiếng hô bất thình lình này khiến Hồ lão đại hoảng sợ. Các đệ tử này nấy tề mi lộng nhãn, lại thần thái bay bổng. Mà Thiết Thất lại bật cười ha ha, cực kỳ đắc ý. Giống như ngộ ra gì đó, hắn bất lực lắc đầu. Một đám gia hỏa thấy gió bẻ lái.
Năm chiếc phi chu, chở hơn ba mươi người của Thiên Chấn môn rời khỏi Vị Ương.
Đám người Lâm Nhất và Thiết Thất, Hồ lão đại ngồi chung thuyền, trên đường có nói có cười. Hắn đối với tu luyện lôi pháp cùng với thể ngộ trong tu hành, có hỏi là đáp, lại không nhắc tới cấm chế thần hồn. Đợi tới lúc Hồ lão đại không dằn nổi nữa, hắn chỉ nói một câu: Là đi hay ở, cứ theo ý muốn!
Vì thế, Hồ lão đại tâm tư thông minh cũng yên lòng. Cấm chế thần hồn không đáng sợ, sợ nhất là vị Lâm trưởng lão này trở mặt! Đi? Vì sao phải đi? Thiên Chấn môn tốt xấu gì cũng là bá chủ Ngọc Sơn, còn có cao thủ như vậy làm chỗ dựa, có ngốc mới đi.
Nửa tháng sau, đám người Thiên Chấn môn hạ xuống một hải đảo gần Hạ Châu. Từ đây mượn dùng truyền tống trận, có thể rút ngắn được non nửa lộ trình.
Tiểu đảo phạm vi trăm dặm, tên là Tịch đảo. Nơi này biển xanh cát trắng, núi xanh rừng rậm, cũng có một phen cảnh trí. Đệ tử Thiên Chấn môn đều tính tình tản mạn, liền muốn mượn nơi này để nấn ná mấy ngày. Cho nên sau khi xuống phi chu, mọi người vừa uống rượu ăn thịt, vừa chạy về phía thị trấn trên đảo. Lâm Nhất cũng không để ý điều này, hắn theo Thiết Thất và Hồ lão đại chậm rãi đi trên ngã tư đường.
Vì duyên cớ của đại chiến Vị Ương hải, tiểu đảo này trở thành nơi trung chuyển của tu sĩ. Trên ngã tư đường có đủ loại người, Lâm Nhất tỏa thần thức ra. Một thoáng sau, hắn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Đúng lúc này, một ánh huỳnh quang nhỏ bé yếu ớt xé không bay tới.