Vô Tiên

Chương 417: Chương 417: Rời khỏi Doanh đảo. (2)




Nhìn hai người nói giỡn, Lâm Nhất suy nghĩ một chút rồi nhếch khóe miệng lên.

. . .

Khi ánh đỏ mặt trời nhô lên, con thuyền lớn chở Phái Thiên Long đã căng buồm xuất phát.

Thuyền biển đi dọc theo bờ biển Doanh Đảo, tiếp tục đi về phía Đông, đi đến nơi biển rộng vô tận.

Còn về chuyện xảy ra giữa ba chủ tớ Hoằng An, không ai hỏi đến. Ngược lại ở trong phòng Lâm Nhất lại đông vui hơn nhiều. Thường ngày có nhiều người mượn lý do này nọ đến tận cửa. Đám người Quý Thang và Du Tử Tiên vừa đi, Liễu đường chủ lại đến. Mà Biện Chấn Đạc lại đi cùng với Thạch Kiên và Lê Thải Y, đi bộ được một vòng, lại thấy ba thầy trò Chân Nguyên Tử quen đường quen nẻo chạy đến.

Sau buổi cơm tối, gió biển lồng lộng thổi sảng khoái, không khô nóng như ban ngày. Nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn có chút buồn bực, hắn có thói quen thanh tĩnh, nay lại nhiều người ồn ào, làm hắn rất bất đắc dĩ.

Có câu thường nói, không ai đánh khuôn mặt tươi cười. Lâm Nhất nghĩ thầm, hắn có nên bế quan tiếp nữa không đây?

- Sư đệ, ngươi phải dạy dỗ hai sư điệt này nhiều vào. Cho dù sau này bọn họ không thể ở lại Bạch Vân Quan nữa, đi ra giang hồ cũng có sức bảo vệ mình.

Chân Nguyên Tử ngồi trên ghế gỗ trong phòng Lâm Nhất, vuốt râu dài, hắn nói như vậy.

Nguyên Thanh và Nguyên Phong cười hì hì nhìn Lâm Nhất ngồi trên giường nhỏ, liên tục chắp tay.

Lâm Nhất duỗi chân ra, đứng dậy, thấy ba thầy trò cười hớn hở, hắn cũng cười.

Ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, Lâm Nhất nhướng lông mày, nhìn Chân Nguyên Tử nói.

- Lúc trước ta đã từng nói, với bản lĩnh của ta, muốn tạo ra một cao thủ Tiên Thiên cũng không khó. Ở đây có Nguyên Thanh và Nguyên Phong, nếu như muốn có được truyền thừa của Huyền Nguyên Quan, vậy thì không thể không có danh phận được!

Hai người Nguyên Thanh nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn về phía sư phụ mình.

Làm như không thấy sắc mặt hai huynh đệ kia, Lâm Nhất nói tiếp.

- Ta từng nỏi ồi, ta có một đồ đệ, bây giờ nó vừa mười một, mười hai tuổi. Nhưng đã là cao thủ Tiên Thiên. Hai người tự thấy mình giỏi hơn nó không?

Lâm Nhất đảo mắt về phía Chân Nguyên Tử, nở nụ cười cổ quái.

Vốn dĩ Chân Nguyên Tử còn nở nụ cười như được mùa, nhưng thấy sắc mặt của Lâm Nhất kỳ lạ như thế, khuôn mặt của hắn cứng đờ, tiện tay vỗ đùi, quát lớn với hai đồ đệ.

- Còn không nhanh quỳ xuống với sư thúc … Sư phụ của ngươi đi!

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, cười nhìn ba thầy trò kia.

Nguyên Thanh và Nguyên Phong sửng sốt, vẫn là Nguyên Thanh tùy cơ ứng biến nhanh, hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất. Nguyên Phong thấy như vậy, sao không hiểu được ý bên trong chứ, lập tức quỳ ngay xuống.

Lâm Nhất cười ha ha, đưa tay phất ra, nâng hai người Nguyên Thanh đứng lên. Hắn vẫn nghĩ đến lời nói đùa của Du Tử Tiên lúc trước, mà hắn cũng muốn phát huy Huyền Nguyên Quan, nên mới động tâm.

Huyền Nguyên Quan xuống dốc đã lâu, chính là vì có không nhiều người. Chỉ với một Thiên Phúc, còn có Ngô Đạo Tử khéo đưa đẩy kia, muốn chống đỡ cả Huyền Nguyên Quan là chuyện rất gian khổ. Nếu như lấy lý do truyền thụ võ công, hắn có thể nhận hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong làm đệ tử quan môn, vậy thì sau này ai còn dám nói Huyền Nguyên Quan không thể lập lại được uy danh nữa chứ? Đó cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện năm xưa của sư phụ.

Lâm Nhất cười hì hì, nói.

- Sư huynh, như vậy không thích hợp đâu?

Chân N lâuyên Tử bỗng nhiên đứng dậy, cảm giác cực kỳ có lý mà nói.

- Sao mà không thích hợp? Đầu tiên, bọn họ là đồ đệ của ta, sau đó mới là đệ tử Bạch Vân Quan. Bây giờ bái ngươi làm thầy, cũng xem như hoàn thành ân tình Thanh Vân Đạo. Nếu như bọn họ không ở lại được Bạch Vân Quan, vậy thì còn có Huyền Nguyên Quan làm chỗ trú chân nữa!

Hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong đã nghe Lâm Nhất từng có một đồ đệ từ lâu, trước đó còn nghĩ là lời nói đùa. Bây giờ mới biết được chuyện này là thật, người ta chỉ mới một đứa bé mà đã là cao thủ Tiên Thiên, hai huynh đệ bọn họ sao không động lòng được chứ?

Sau khi nghe Chân Nguyên Tử nói, Lâm Nhất cười cười nhìn hai người Nguyên Thanh, nói.

- Ta vẫn không lớn tuổi bằng hai người đâu, hơn nữa, dù sư huynh nói rất có lý, nhưng không biết ý của hai người thế nào?

- Tiểu sư thúc, ta vừa rồi đã quỳ xuống. . .

Nguyên Thanh hơi uất ức nói, Nguyên Phong cũng liên tục gật đầu.

Lâm Nhất chậm rãi thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói.

- Được rồi, nếu sư huynh của ta và hai người các ngươi đều có ý đó, vậy thì kể từ hôm nay, Nguyên Thanh và Nguyên Phong, sẽ trở thành đệ tử ký danh của Huyền Nguyên Quan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.