- Lúc này là địch trong tối ta ngoài sáng, khó phân thiệt giả. Chúng ta chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu. Nếu không, cần gì phải đi tới đây! Chúng ta cẩn thận là được!
Hai người tâm ý tương thông, Lãnh Thúy tất nhiên sẽ hiểu đối phương đang suy nghĩ gì. Yến Khởi tự cho mình thanh cao, không sợ địch. Lúc này đã nói vậy thì suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Thân hình y lóe lên, lại chạy về phía cửa động kia. Lăng Bá đã sốt ruột khó nhịn liền theo sát phía sau. Mà Lãnh các chủ lại không nóng nảy, ngược lại nhìn người nào đó cười nói:
- Trong lúc nguy cấp, mới lộ ra thân thủ! Lâm Nhất, ngươi cam tâm tình nguyện để cho Lăng các chủ giành mất danh hiệu sao?
- Ha ha! Ta chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi...
Lâm Nhất lộ vẻ khiêm tốn, khoát tay cười khan nói, lúc này mới không nhanh không chậm đi theo. Lãnh Thúy đi theo phía sau hắn khẽ cười nói:
- Sự thoải mái cùng khôi hài của ngươi so với Nhạc Thành Tử tiền bối, càng khiến người ta không dám khinh thường!
Thoải mái? Khôi hài? Nơi này thật sự là một nơi nhàn nhã sao? Nói chuyện với nữ tử này thực sự hao tâm tốn sức. Lâm Nhất bước nhanh hơn, chợt xông vào trong sơn động kia, lại cảm thấy mình đột nhiên rơi xuống. Trong lòng hắn chợt lạnh, rót lực vào hai tay, hai chân, vững vàng rơi trên mặt đất, lúc này mới tập trung tinh thần nhìn lại...
Trong động có động! Đây cũng là một sơn động chừng mười mấy trượng. Có chỗ khác là trong sương mù che phủ có ba người đang ngồi khoanh chân. Hồng Nhi kia xoay người lại, đã dừng hô, bất ngờ khi nhìn thấy bốn người của Chính Dương tông. Chỉ là nữ tử này lập tức vui mừng, nói:
- Đây là cung chủ Hồng Vân cung ta và hai trưởng lão Thủy Tú, Thủy Anh, nhưng tình trạng của ba người không ổn lắm, mong các tiền bối cứu giúp!
Yến Khởi không để ý tới lời nói của Hồng Nhi, trái lại vẻ mặt thâm trầm nhìn xung quanh. Lăng Bá cùng Lãnh Thúy cũng phát hiện ra trong động này có vẻ khác thường, không hề vui mừng vì tìm được người của Hồng Vân cung mà tất cả đều cảnh giác.
Lúc này, Cam Vũ phu nhân cùng hai trưởng lão bị sương mù bao quanh, bọn họ đều nhắm chặt hai mắt, có vẻ như bất tỉnh nhân sự!
Nhìn tất cả mọi điều trước mắt, Lâm Nhất nhớ tới chuyện mình bị Thu Thái Doanh ám toán dưới Hắc Thủy Nhai, ngầm cảm thấy không ổn. Sương mù trong động còn nồng đậm hơn trước vài phần. Bản thân ở trong đó, phát động linh khí bảo vệ toàn thân, chỉ cảm thấy thân hình nặng nề, linh lực vận chuyển cũng theo đó chậm hơn rất nhiều. Cũng may là tu vi của bốn người không kém, sau khi rơi xuống đất thì đi lại không có gì đáng ngại. Đây cũng là cạm bẫy do Hắc Sơn tông lập ra sao?
Dưới chân di chuyển, khi Lâm Nhất muốn quay lại cửa động. Yến Khởi hừ lạnh một tiếng, chụp lấy ba người trên mặt đất, không quên căn dặn:
- Trong sương mù này có chứa sát khí, có khả năng gây trở ngại cho linh lực. Nhanh chóng rời khỏi nơi đây...
Y cách mấy người Hồng Vân cung gần nhất, muốn thò tay cứu người đi. Lãnh Thúy cùng Lăng Bá không dám chậm trễ, xoay người liền rút lui. Nhưng đột nhiên có vấn đề sinh ra, sương mù chuyển động cách mặt đất ba thước đột nhiên điên cuồng cuộn lên...
Tự khi vào động đến bây giờ chỉ mới trong vòng một hơi thở. Linh lực bị ngăn cản cùng tình trạng khác thường trong động không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều. Vàolúc Yến Khởi muốn cứu người, cả sơn động thoáng chốc bị sương mù cuộn lên nuốt mất. Tiếp theo lại có tiếng nổ như trời sập đất vùi vang lên...
- Ầm ầm ầm...
Lâm Nhất chưa chạy tới cửa độn, liền cảm giác dưới chân trống rỗng, rơi xuống. Trong llucs vội vàng, Huyền Thiên Thuẫn xuyên qua cơ thể lao ra, hắn giơ tay nắm lấy Huyền Kim Thiết Bổng vung lên, bảo vệ toàn thân. Tốc độ rơi xuống không giảm, phía dưới hình như là vực sâu không đáy...
Xung quanh càng lúc càng tối đen, cũng càng lạnh hơn, Lâm Nhất không nhịn được phải rùng mình. Không ổn! Long giáp đang chậm rãi rút đi. Linh lực trong Huyền Thiên Thuẫn dường như không còn, đang từ từ trở lại trong cơ thể. Ban đầu vốn còn có thể khởi động thần thức, giờ đã trở nên khó khăn. Đây chẳng qua chỉ là thời gian uống chén trà nhỏ đã rơi xuống mấy trăm trượng sâu. Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ đánh mất tu vi sao? So với khi còn ở Hắc Thủy Nhai, lần này có thể sẽ gặp phiền phức rất lớn!
Trong tiếng gió thổi gào thét, hơi lạnh càng mãnh liệt hơn. Lâm Nhất chợt vung mạnh gậy sắt trong tay và ném xuống...
- Ầm...
Trong tiếng nổ mạnh, ở trong nháy mắt lực lớn điên cuồng vọt tới, Lâm Nhất không khống chế được, gậy sắt chợt bắn lên và tuột tay rời đi. Lại “Ầm” một tiếng, hai chân hắn rơi xuống đất nhưng không thể đứng vững, chợt đặt mông ngồi xuống đất. Không đợi hắn hết hoảng sợ, bên tai liên tiếp vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trong tiếng bịch bịch còn có người phát ra tiếng rên rỉ.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất xoay người tóm lấy một đầu gậy sắt trong tay, thuận thế ngẩng đầu quan sát khắp nơi...
Đây là một sơn động khoảng trăm trượng, vách đá lấp lánh, lộ ra ánh sáng sắc bén, hắn thoáng vận chuyển thị lực liền nhìn rõ tình hình xung quanh.
Trước mắt hắn là một tầng sương mù đỏ thẫm, sơn động lớn như vậy dường như ngâm trong “máu loãng”. Còn có những gò đất màu đen nhấp nhô cao thấp lên xuống, giống như từng cục đá ngầm trên mặt nước. Chìm trong vết máu chính là mấy tu sĩ của Chính Dương tông cùng Hồng Vân cung.
Ba người tu sĩ Hồng Vân cung kia vẫn còn ngồi ngay ngắn, dường như không cảm nhận được động tĩnh xung quanh. Miệng Hồng Nhi phun ra máu tươi, nằm sấp trên mặt đất có vẻ đau khổ không chịu nổi. Lăng Bá đang cố hết sức đứng lên, vẻ mặt càng thêm tái nhợt, trong thần sắc lộ ra khủng hoảng. Lãnh Thúy vừa đứng vững, vẻ mặt ngạc nhiên; Mà người duy nhất đứng thẳng chính là Yến Khởi, vẻ mặt lại u ám lạnh lẽo.
Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, quan sát mấy người cách đó không xa. Mình ngã từ mấy trăm trượng xuống, vào thời điểm quan trọng, linh lực không nghe sai khiến mới ngã mạnh như vậy, may là gân cốt cứng rắn nên không có gì đáng ngại. Nhưng tình trạng mấy người kia lại khác.
Tu vi của Hồng Nhi không cao nên rơi thảm nhất. Lãnh Thúy cùng Lăng Bá lại khí tức không ổn, hơi lảo đảo. Hai người này hiển nhiên bị thương không nhẹ, lúc này chỉ là dang cứng rắn chống đỡ mà thôi. Yến Khởi cũng không có vấn đề lớn, dù sao y cũng là tu sĩ Nguyên Anh! Ngoài dự đoán của mọi người vẫn là ba người nữ tu Hồng Vân cung kia. Chẳng lẽ bọn họ thi triển bí pháp gì sao? Tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng nhìn bọn họ có vẻ không bị sao cả...
Yến Khởi chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn Lâm Nhất, sau đó nhìn Lãnh Thúy bên cạnh khẽ lắc đầu và ngồi xuống. Vẻ mặt Lãnh Thúy có phần bất an cùng bất đắc dĩ, ngược lại khẽ nói:
- Lăng các chủ, đi qua xem thử đi...
Lăng Bá nặng nề gật đầu, chắp tay đáp một tiếng rồi bước qua.
Lâm Nhất dùng gậy sắt chống trên mặt đất, lẳng lặng quan sát tất cả những điều này mà không nói một lời. Trong lòng hắn lại rét lạnh như rơi vào trong hầm băng! Hắn vừa âm thầm thử điều tức, không ngờ trong kinh mạch xuất hiện một lực âm hàn, cứng rắn ngăn cản linh lực trong Kim Đan sinh sôi. Tu vi tạm thời không còn nhưng thật ra không có gì. Hắn không phải mới gặp tình trạng này lần đầu, nhưng càng đáng sợ hơn là khi hắn muốn kiểm tra sơn động, thức hải giống như bị đóng kín khiến cho hắn không thể nào thi triển ra thần thức...