Vô Tiên

Chương 1237: Chương 1237: Rừng núi màu máu (2)




- Ta cùng với A Liệt đại ca liên thủ chặn phía sau.

Ba người còn lại thấy Lâm Nhất xuất thủ là một người thấp nhỏ mà kiêu dũng phi phàm, cũng cảm thấy bất ngờ. A Hổ quay đầu lại nói ra:

- Tiểu bổng tử của huynh đệ tốt của ngươi quả nhiên là tốt.

Lúc này người Lâm Nhất đầy vết máu cùng sát khí ác liệt, đã không còn là tu sĩ trước kia, đối mặt với máu tanh sát tràng nơi này, hắn chính là một thành viên của Thiên Ma tộc.

Mới xông tới, Lâm Nhất đã thấu đáo tình hình chung quanh, tuy một gậy giết hổ đốm, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải. Yêu vật khổng lồ kia khiến người ta khiếp sợ càng lúc càng gần. Còn có Thạch lang đuổi hoài không ngớt lại ngăn trở đường lui.

Lâm Nhất vừa muốn nói chuyện, một bóng xám liền đến trước người hắn. Một gậy đập bay Thạch lang đánh lén, A Liệt đã lớn tiếng nói:

- Ba ngươi các ngươi rời đi trước đi.

Mới nói mấy câu ngắn ngủi như vậy, vùng núi dưới chân 'ầm ầm' vang dội, con Thị Xỉ thú hung mãnh kia đã nhào tới cách đó mấy trượng rồi. Ba người Cương Ba không dám chậm trễ, mỗi người đều huy động đao búa đánh về phía sau.

A Liệt nhặt đao nhọn lên, không khỏi nhìn sang Lâm Nhất. Dựa vào tấm thân máu thịt của hai người nhất định rất khó chặn một con yêu vật mọc đầy răng nhọn như vậy. Trên nét mặt không sợ của hắn tràn đầy ý liều chết, vóc người ngoại tộc nhỏ gầy cũng không hề sợ hãi, nhấc ngang Thiết Bổng trong bàn tay.

Đầu yêu vật xông tới chính là Thị Xỉ thú mà đám người A Liệt gọi , cao chừng hơn hai trượng, dài hơn ba trượng, đầu lâu to lớn mọc đầy răng nhọn y như đao nhọn, bạch quang sâm sâm chớp động, cái miệng rộng đang 'Hự, hự' phun mùi tanh, đôi con ngươi to như chuông đồng đang thẫn thờ đờ đẫn rồi lại lộ ra âm lãnh khó có thể nắm bắt.

Đối mặt trước một con yêu vật dữ tợn mà hung ác như thế, Lâm Nhất không khiếp đảm không thối lui. Thân hắn chỉ đầy sát khí đang tăng vọt, trong đầu tràn đầy vẻ phấn kích khó hiểu, trong tròng mắt mở to tức giận đó hiện một màu đỏ thẫm.

Trong mơ hồ dường như Lâm Nhất đã nhận ra trong thức hải có người muốn nói chuyện, rồi lại muốn dừng lại, hắn không kịp để ý nhiều, tung người dựng lên thuận theo xích mang chợt lóe hiện trong con ngươi, Huyền Kim Thiết Bổng bứt lên một đạo hắc phong bất ngờ tấn công.

Hoặc có thể là ở trong mắt của con Thị Xỉ thú hết thảy bốn phía đều nhỏ bé như vậy. Cái con người không biết sống chết này đánh tới này hèn mọn và không đáng quan tâm, nhưng chẳng biết tại sao hai mũi nhọn nhọn đó đó quét tới lại khiến cho thân thể đang chạy của nó không khỏi dừng lại một chút. Đó là cái gì? Núi rừng bốn phía đã không còn sót lại chút gì, chỉ có một rừng máu vô biên vô tận còn có sát khí ngất trời.

- Oành...

Khoảnh khắc Lâm Nhất luân khởi Thiết Bổng chính là Thị Xỉ thú sinh ra chần chờ.

Chỉ tích tắc một tiếng nổ vang ầm ầm… Huyền Kim Thiết Bổng đã rơi vào đầu Thị Xỉ thú. Nó lập tức đứt đoạn vài ba răng nhọn, yêu vật bị đau liên tục lui về phía sau mấy bước. Cái chân như cọc cây này mang theo vó đạp loạn, không ngờ có một con Thạch lang không tránh kịp bị đạp gần chết, sau một tiếng gào thét thật to, nó chợt tỉnh hồn lại.

Một kích thành công, Lâm Nhất bị Thiết Bổng truyền đến cự lực chấn bay lên không. Long Linh hiện ra rồi ẩn ngay, hắn chợt xoay người lao đập xuống, giống như Giao Long Tham Hải vậy. Đây chính là lúc đại triển thần uy.

Cảm giác mình chịu hết thua thiệt, Thị Xỉ thú gầm thét, đang định phát tác, nhưng theo người nhỏ bé ấy từ trên không trung lao tới, màu máu vô biên vô tận ấy chỉ một thoáng vùi lấp hết. Đây là….

Trong lúc hoảng hốt Thiết Bổng rơi xuống Thị Xỉ thú...

Oành...

Đầu thiếu đi răng nhọn cản trở Thị Xỉ thú đã trúng một gậy đau đớn cực kỳ. Nó khó khăn gào thét một tiếng … thân thể to lớn lăn lộn liên tiếp, đánh bay vài con Thạch lang. Sau đó mới có chút loạng choạng đứng dậy. Nó đung đưa đầu lâu to lớn, nóng lòng muốn nhìn rõ tình hình của đối thủ. Nhưng sát khí vô tận lần nữa ập xuống, huyết quang tràn ngập không thể nào ngăn cản.

Một cơn kinh hãi tuôn trong lòng Thị Xỉ thú ấy, con ngươi lúc này đang chuyển động.

Bay rớt ra ngoài Lâm Nhất xoay người diều hâu hai chân rơi xuống đất không tiếng động, hắn cầm Thiết Bổng trong tay ngang nhiên đứng thẳng, áo choàng và tóc đen nhẹ nhàng tung bay trong bụi mù.

So với Thị Xỉ thú ở bên ngoài mấy trượng thì Lâm Nhất quá mức nhỏ yếu nhưng khí thế phát ra lại cường đại như vậy.

Thấy thế một mực không thể nhúng tay, A Liệt khiếp sợ không thôi, không ngờ Lâm huynh đệ dũng mãnh như thế, lực chiến Thị Xỉ thú mà không rơi xuống hạ phong nhất là khí thế kia làm người ta khó có thể bễ nghễ, hắn siết chặt quyền đầu tán thưởng, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một gậy đánh lui Thị Xỉ thú Lâm Nhất thần tình lạnh như băng, duy có khóe miệng khẽ nhếch lên một cách quỷ dị khó hiểu, bước về trước một bước trong tròng mắt xích mang chớp động từ trong vô hình gắt gao chụp lấy đầu yêu vật kia, lúc này trong đầu hắn chỉ có sát ý vô biên đang bay lên.

Sống trong sát lục mới có nhiệt huyết vĩnh hằng.

Một đợt ngân nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, quang hoa lưu động tung ra trong máu đen, Thạch lang cuống quít chạy thục mạng thoát vây. Đám người A Hổ đã quên rút lui đều nghỉ chân nhìn ngơ ngác, nhìn một người một thú đang đối trì bên trong.

Mục Trát chạy tới đang xuất thủ đuổi Thạch lang sau đó thân hình không ngừng ngược lại xông tới chỗ Lâm Nhất, ngạc nhiên hô lớn:

- Hảo hán tử lúc này không phải ác chiến, rút ra khỏi rừng núi quan trọng hơn.

Lâm Nhất làm như không nghe tiếng la, đã giơ Thiết Bổng trong tay lên.

Trong giây lát Mục Trát đã đến gần Lâm Nhất, đang muốn lên tiếng khuyên can, bỗng nhiên đối phương quay đầu cùng hai đạo xích mang mang theo sát khí rào rạt bức tới làm người sợ hãi.

Trong lòng sững sờ, Mục Trát không kìm nổi lui về sau một bước.

Đột nhiên một tiếng thú gầm cao vút, trong phút chốc xuyên thấu không trung, xuyên thấu núi rừng.

Đầu Thị Xỉ thú còn đang trù trừ cả người run run, theo tiếng thú gầm truyền đến dường như thiên địch buông xuống, nó cũng bất chấp để ý mấy người trước mắt không ngờ lại là trốn bán sống bán chết, những Thạch lang kia thì bỏ mạng chạy tứ tán.

Mục Trát đại biến sắc mặt, xoay người gào to lạc giọng về phía những tộc nhân không kịp rút lui kia:

- Trốn ra khỏi rừng núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.