- Xoảng!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, dưới một đòn của Lang Nha kiếm, Kim Chung Tráo của Nhan Bỉnh bị vỡ tan. Mà Lang Nha Kiếm cũng bị chấn bay ngược ra ngoài.
Nhan Bỉnh kiếp sợ nhưng không hoảng loạn, hắn lấy Kim Chung Phù ra, phi kiếm đỏ đậm lại phá tan một đỉnh phù, sắp giết đến chỗ Giang trưởng lão.
Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, Nhan Bỉnh đang cảm thấy sảng khoái vì mình sắp thành công, bỗng nhiên dưới đáy lòng rét run, cảm giác không ổn, mà Kim Chung Phù chưa tạo thành Kim Chung Tráo, đã thấy một ánh kiếm màu bạc xuất hiện trước mắt.
Dưới sự kinh hãi, Nhan Bỉnh không kịp tránh né, hắn hét lên một tiếng kêu thảm, ánh kiếm kia đã xuyên thấu qua đầu.
Một chùm máu tươi phun trào, đầu bị đâm thủng, cơ thể Nhan Bỉnh vẫn đi về trước hai bước, sau đó ngã nhào xuống bờ cát, biến thành một thi thể. Phi kiếm màu đỏ đậm không có ai điều khiển nữa, ong ong vài cái rồi rơi xuống.
Giang trưởng lão liên tục lấy vài tờ đỉnh phù ra, còn chưa kịp dừng phi kiếm đánh trả, vội đến mức trán chảy đầy mồ hôi, bỗng nhiên thấy kẻ địch mất mạng, lúc này mới lùi về sau vài bước, âm thầm kêu may mắn.
- Đa tạ Lâm đạo hữu cứu giúp, nếu không lão phu gặp chuyện rồi!
Giang trưởng lão bình tĩnh lại, chắp tay thi lễ với Lâm Nhất.
Lâm Nhất từ trên không bay xuống, ánh kiếm quỷ dị đánh chết Nhan Bỉnh kia đã biến mất không thấy tăm hơi, làm cho Giang trưởng lão trợn mắt há mồm. Phi kiếm có thể ẩn hình, giết người vô hình như thế, ai có thể chống lại được?
Chỗ thần kỳ của Huyền Thiên Kiếm pháp, tất nhiên Lâm Nhất không thể chia sẻ với Giang trưởng lão được.
Sử dụng ‘ Huyền Thiên Kiếm Trận ’ ngăn địch, vẫn còn cảm giác lần đầu. Nhưng có thể liên tục giết chết hai đồng đạo, vẫn làm hào khí của Lâm Nhất tăng lên nhiều. Trước đây tu hành độc lập, nên có nhiều kiêng kỵ với đồng đạo. Bây giờ bị ép buộc, làm cho hắn nổi lên sát ý.
Nếu không giết hai huynh đệ này, Lâm Nhất và các đệ tử trên thuyền sẽ mặc người xâu xé, chắc chắn phải đánh nhau, hắn không lùi bước lại được.
Những mà, lúc giả vờ giả vịt với Nhan Bỉnh, Lâm Nhất đã biết thêm vài thứ từ miệng của đối phương. Ví dụ như phương hướng nơi bọn chúng ở đâu, nếu không lỡ thuyền phái Thiên Long đâm đầu vào, chẳng phải là tự tìm đường chết sao! Còn có lai lịch Nhan Gia này ra sao, không thể giết người, nhưng cũng biết đối phương là ai, nếu thật sự để lại mầm tai vạ, biết người biết ta, cũng có nhiều phần thắng hơn.
Mặc dù lời nói của Nhan Bỉnh có nhiều chỗ lừa gạt, nhưng Lâm Nhất vẫn tin hơn nửa. Hắn từ nét mặt của đối phương nhìn ra sự lừa gạt ở đâu, nhưng lại chưa từng thấy bùa truyền âm, làm cho kế hoãn binh thành công.
Chỉ là, Nhan Bỉnh không biết, Lâm Nhất cũng không hề nghĩ đến chuyện buông tha cho hắn.
Lâm Nhất cất phi kiếm, cách không trảo một cái, túm hai túi càn khôn của hai tên kia vào tay. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó tiện tay ném đi, nói.
- Mời Giang trưởng lão kiểm tra một chút, không biết có đồ vật gì cần thiết không? Còn có, nhanh chóng ra lệnh cho Tiêu đường chủ khởi hành, thuyền chúng ta không thể đi về phía Đông Nam.
Giang trưởng lão ngẩn ra, đưa tay nhận lấy Túi Càn Khôn, trên mặt nở nụ cười, cuối cùng nhận cả phi kiếm của Nhan Bỉnh vào tay, nói.
- Nói có ý, nếu không thì bị người lớn của nhà người ta đuổi theo, lúc đó muốn chạy thì cũng không chạy được nữa rồi! Nhưng mà, ta đã là người trên trăm tuổi, cần những thứ đồ này làm gì?
Nói xong, hắn ném hai túi càn khôn cho Lâm Nhất, ống tay áo bay bay, người đã đi ra hơn ngoài mườ trượng.
Nhìn theo bóng lưng của Giang trưởng lão, trong mắt Lâm Nhất hiện lên ý cười, cất đồ vật trong tay, đi theo. Lợi ích trước mắt, đó là lúc bản tâm lộ rõ, có thể thấy được bản tính của con người ra sao.
Hai cái Túi Càn Khôn và phi kiếm, Lâm Nhất đều muốn cả, nhưng hắn không tham lam.
Hai người kia là do hắn giết, đáng lẽ sau khi chém giết người thì hắn có thể nhận được chiến lợi phẩm, nhưng Lâm Nhất lại không ngại đưa toàn bộ đồ vật cho Giang trưởng lão. Nếu đối phương là con buôn trục lợi, tất nhiên sẽ mở túi càn khôn kiểm tra một lượt.
Giang trưởng lão cũng là người thành tinh, sao không hiểu ý của Lâm Nhất chứ, hắn trố mắt, ngạc nhiên đối phương tuổi nhỏ, nhưng lại có khí độ như thế. Hai túi càn khôn tính là gì! Phi kiếm tính là gì! Không có người, cho dù có bảo bối tốt cũng cho người khác mà thôi.
Quay trở về thuyền, Giang trưởng lão lập tức ra lệnh lái thuyền đi. Con thuyền không dám đi về phía Đông Nam, cũng không thể quay đầu ngược lại, chỉ có thể đi về phía Nam hoặc phía Đông. Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định chạy về phía Nam. Một là vì không chếch khỏi phương hướng lúc đầu khá xa, hai là trong tình hình này, Nhan Gia sẽ không ngờ rằng thuyền của bọn họ lại mạo hiểm vòng qua sát bên cạnh, hành động tìm nơi an toàn trong chốn nguy hiểm, thường có thể tranh được chút phần sống hơn!
Lâm Nhất vừa quay về thuyền, vẫn sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nào! Ánh mắt của mọi người trên thuyền nóng rực. Hai tiên nhân bị một người chém giết, hình ảnh kinh tâm động phách, làm người ta thấy mà than thở.
Tiên nhân đánh nhau, cả đời hiếm thấy! Mà phong thái của Lâm Nhất đã làm trái tim tất cả mọi người khuất phục rồi!
- Tiểu sư thúc, ngươi quá lợi hại, dễ dàng giết chết hai tiên nhân kia như vậy!
- Phong thái của Lâm công tử tuyệt đỉnh, làm cho người ta mơ ước!
- Bình thường Lâm huynh đệ không lộ ra ngoài, nhưng vừa ra tay đã làm cả dị vực kinh sợ, ha ha, bội phục!
- Lâm Nhất, lần này làm phiền ngươi, ta biết lần đó... Lần đó cũng là ngươi ra tay cứu giúp, cám ơn.
“...”
Lâm Nhất ngừng bước chân, nhìn mọi người vây quanh, cười cười, cất cao giọng nói.
- Mọi người đều là bạn bè đồng môn, không cần khách sáo. Chỉ là nguy cơ trước mắt vẫn chưa được giải trừ, trong 2000 dặm hải vực xung quanh, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, các vị nên cẩn thận thì hơn!
Không thể không nói chuyện với mọi người một lúc, sau đó Lâm Nhất đi về phía lầu thai. Sắc mặt hờ hững và khí chất trầm tĩnh, được mọi người xem là phong độ của cao nhân, không còn là sự khiêm tốn của đệ tử ngoại môn nữa.
Không ai biết được suy nghĩ chân chính trong lòng hắn là gì, người Nhan Gia lúc nào cũng có thể đuổi theo, trong lòng hắn cũng không thoải mái như trong tưởng tượng.