Vô Tiên

Chương 1085: Chương 1085: Rượt đuổi (2)




Lão Long rít gào:

- Lề mề cái gì! Tu lôi pháp lợi hại thì chỉ cần động ý niệm là có thể tùy tay vận dụng. Người này ra dáng hoa hòe, đức tính rất đáng đánh. Còn không thì để Lão Long tự mình ra tay, chờ xong việc đi tìm một chỗ linh mạch là . . .

Lão Long chưa nói xong Vệ Tòng đã vận dụng áng mây sét. Lâm Nhất không dám chần chừ, cầm Huyền Kim Thiết Bổng nhảy lên đập về phía đối phương. Lâm Nhất mau, đối phương càng nhanh, tia điện chợt lóe.

Đùng!

Sấm chớp thô cỡ cánh tay chợt giáng xuống.

Lâm Nhất ở giữa không trung chẳng thể né tránh, trơ mắt nhìn tia chớp đánh tới trước mặt. Hắn bỗng hóa thành luồng gió chạy đi, nhưng đụng vào vách đá bật ngược về. Lâm Nhất bị dồn đến đường cùng, đành giơ gậy sắt đỡ.

Đùng!

Trong sấm chớp đì đùng, một lực lượng rung động cường đại xuyên thấu qua gậy sắt, xuyên qua Huyền Thiên Thuẫn đánh mạnh vào vẩy rồng của Lâm Nhất. Hắn như bị đập trúng đầu, trán ù đặc, lông tơ và tóc dựng đứng, tim đập nhanh, cả người sững sờ.

Lâm Nhất chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì ngồi bệch xuống đất. Nhờ Huyền Thiên Thuẫn và vẩy rồng hộ thể nên nội tạng của hắn không bị gì. Lâm Nhất chưa kịp chiêm nghiệm lại thì nhanh nhẹn bật dậy, xông lên.

Lão Long nói đúng, Vệ Tòng vận dụng lôi pháp cần một, hai giây thở dốc. Gấp, ngươi nhanh thì ta phải mau hơn nữa, quyết không thể mặc cho ngươi đè đầu đánh, chứ không thì hùng mạnh đến mấy cũng không chịu đòn nổi.

Một kích trúng ngay, Vệ Tòng cười lạnh, lại một áng mây sét tụ trên bàn tay lão. Nhưng lão chưa kịp đánh ra thì thấy một bóng người như cơn gió lao nhanh đến gần.

Tiểu tử này không bị gì?

Vệ Tòng vội điều khiển phi kiếm bay cạnh mình ngăn địch để kéo thời gian giây lát. Luồng sáng vàng kia ập đến càng mãnh liệt, đánh bay phi kiếm của lão. Sau đó thấy người như kẻ điên, gậy như bóng ma với thế kinh thiên động địa đập tới.

Tay bối rối khiến Vệ Tòng khó vận dụng mây sét, gậy sắt thì đã áp sát, khí thế kinh người. Lão không dám do dự, một miếng ngọc phù bỗng bay ra che trước mặt lão.

Rầm!

Vang tiếng trầm đục, gậy sắt giáng xuống, Vệ Tòng bay thẳng ra ngoài.

Lâm Nhất không mừng ngược lại giật mình, đáy mắt lóe tia sáng đỏ sậm, hắn không tạm dừng mà nhào sang bên trái.

Quả nhiên, cách mấy trượng xa là Vệ Tòng từ dưới đất trồi lên. Lão định vận dụng mây sét nhưng thấy Lâm Nhất xông lên như bóng với hình thì hết hồn.

Còn có ngọc phù thế thần? Suýt bị lão lừa. Để xem lão chạy đi đâu được!

Lâm Nhất dựng đứng hai hàng chân mày, cầm gậy sắt đập mạnh xuống.

Vệ Tòng không kịp né tránh, một lớp giáp cổ xưa bao bọc thân thể.

Bùm!

Vang tiếng nổ lớn, lần này Huyền Kim Thiết Bổng đập trúng người, ánh sáng chói mắt bừng lên, áo giáp biến lớn ba phần che kín Vệ Tòng. Áo giáp như mai rùa cứng rắn chịu đựng một kích nặng vạn quân này.

Đập một gậy xuống mà nhận kết quả như vậy? Lão đừng lùi, đến nữa nào!

Lâm Nhất không chút suy nghĩ lại giơ cao Huyền Kim Thiết Bổng đập mạnh xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong một chuỗi tiếng nổ, Vệ Tòng tái mặt, ánh sáng trên áo giáp mờ dần, đã có khe nứt nhỏ, e rằng không chống đỡ được vài đòn. Tu sĩ đấu pháp toàn là liều thần thông và tu vi, chú trọng đạo pháp cao sâu, cách đánh dã man điên dại, tràn đầy thú tính thế này thì rất bôi nhọ thân phận của tu sĩ, thật là . . . buồn cười.

Lão Long hào hứng hét lớn trợ uy:

- Ha ha ha! Đánh tên chó chết kia, mặc kệ là tu sĩ chó nào, chọc giận ta là đánh cho răng rơi đầy đất! Ha ha!

Tu sĩ chó? Nhưng ta cũng là tu sĩ!

Lâm Nhất không muốn quan tâm Lão Long, chỉ lo giơ gậy sắt đập xuống.

Vệ Tòng liên tục thụt lùi, liều mạng rót linh lực vào áo khoác, nhưng vẫn không chịu nổi uy lực từ gậy sắt. Vệ Tòng bị buộc bất đắc dĩ lại vội ném ra một nắm đủ loại ngọc phù, mới ném ra đã bị đập nát hết, không thể thi triển chúng.

Đây là kẻ bỏ mạng bất chấp sự sống chết, sao ngày xưa tôn nhi của ta chọc vào kẻ như vậy?

Vệ Tòng chật vật ứng đối, chợt thấy sau lưng là một gò đá, chẳng còn đường lui, hai bên đã bị gậy sắt bao phủ, sơ sẩy một cái là ăn đòn ngay. Tình thế gấp gáp bất đắc dĩ, Vệ Tòng xoay người bỏ chạy, chờ lão bình tĩnh lại rồi sẽ xử tên này.

Lâm Nhất được thế không tha người, hét lớn đuổi theo:

- Chạy đi đâu!?

Vệ Tòng chạy nhanh như thỏ, chỉ muốn chộp lấy cơ hội thở dốc. Nhưng khi lão xoay người như vậy, đừng nói cơ hội thở dốc, chẳng còn cơ may quay đầu lại. Người phía sau đuổi theo gấp gáp, bám sát, huơ gậy sắt như gió rít, lão lơ là một chút là gậy sắt thế lớn sức nặng sẽ đập trúng người, chỉ còn cách cắm đầu bỏ chạy.

Trong hang núi, Vệ Tòng chạy ở đằng trước, Lâm Nhất cầm gậy sắt đuổi theo phía sau. Hang núi diện tích khoảng một trăm trượng toàn thấy bóng dáng của hai người, đột nhiên đến rồi bỗng mất, thường có tiếng la: Đứng lại cho ta, để xem ngươi chạy trốn nơi đâu!

Tình hình này trông thật quái dị.

Hai người bận rộn rượt đuổi, đám người trong góc hang núi trở thành khán giả.

Yến Khởi và Đạt Mông giằng co thật lâu khó phân thắng thua. Yến Khởi chiếm ưu thế, nhưng một chốc khó thể hạ gục đối thủ. Đạt Mông thì vì Công Dã Bình bỏ mạng nên rối loại tinh thần, đấu chí giảm sút. Tình hình khác lạ trong hang núi khiến hai người này ăn ý đánh chậm lại, đều ôm ý đồ khác, chú ý quan sát.

Vệ Tòng là nhân vật nổi tiếng lâu năm, sao có thể chật vật thế này? Tiểu tử kia như chó điên.

Ở trong mắt Lãnh Thúy và Lăng Bá thì cuộc rượt đuổi kỳ dị này mang ý nghĩ khác.

Xem Lâm Nhất thần dũng làm Lãnh Thúy ngậm ngùi, nét mặt lo được lo mất, biểu tình hay thay đổi. Khi Lãnh Thúy nhìn sang Yến Khởi thì trong mắt đọng lại trầm tĩnh.

Lăng Bá há hốc mồm, vẻ mặt ngẩn ngơ mang chút sợ hãi. Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ rượt một cao thủ Kim Đan hậu kỳ chạy lung tung trong hang núi, nếu không thấy tận mắt thì ai tin được? Nhưng bây giờ thì Lăng Bá tin rồi.

Người từng đánh bầm dập Dư Hành Tử mạnh đến thế là cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.