Vô Tiên

Chương 1080: Chương 1080: Sát khí quỷ dị (1)




Sao có thể coi thường pháp bảo của cao thủ Kim Đan hậu kỳ?

Vệ Tòng vừa dứt lời, phi kiếm đã lóe sáng lao đi với thế tất sát bắn tới ba trượng gần trước mặt Lâm Nhất.

Không có thời gian thở dốc, Lâm Nhất lùi lại một bước, Huyền Kim Thiết Bổng từ dưới hất lên mang theo gió đen nghênh đón phi kiếm.

Keng!

Vang tiếng nổ điếc tai, Lâm Nhất thụt lùi hai bước, lảo đảo cố đứng vững. Phi kiếm bắn tới thì bị gậy sắt nặng nề đánh bay ra ngoài, lộn mấy vòng trong không trung. Phi kiếm nhấp nháy tia sáng chậm rãi bay về đỉnh đầu Vệ Tòng.

Tuy chiếm lợi thế ra tay trước nhưng mắt của Vệ Tòng lóe tia ngạc nhiên, đánh giá Lâm Nhất từ trên xuống dưới:

- Tiểu tử, ta biết ngươi cứng xương, sức lực kinh người. Nhưng chốn này là tuyệt địa âm sát, có cấm chế trận pháp, không ngờ ngươi vẫn có sức đánh lại, thật khiến người bất ngờ.

Vệ Tòng ngoái lại liếc Công Dã Bình một cái, lắc đầu nói:

- Nếu giết dễ như cắt cổ heo dê thì cũng bớt vui.

Ý của Vệ Tòng là nếu mới rồi ra tay đã giết chết Lâm Nhất thì dễ dàng như mổ súc sinh, chán chết. Công Dã Bình cười khằng khặc phụ họa. Hai người đinh ninh cho rằng mặc kệ tiểu tử nhà ngươi nhảy nhót thế nào thì hôm nay đã là cá nằm trên thớt, mặc người tùng xẻo.

Nhìn thần thái trêu cợt của hai người, Lâm Nhất thở phào, thầm phun nước miếng.

Hắn nhìn Vệ Tòng:

- Sát khí này khác với Hắc Thủy Nhai, càng có cấm chế giam cầm nhưng không ảnh hưởng đến ngươi. Nên biết ngươi không tập công pháp của Hắc Sơn tông, tu vi hiện giờ hơi kém hơn Kim Đan hậu kỳ thật sự, tóm lại ta cũng bất ngờ.

Công Dã Bình giành trước cười nói:

- Có gì mà bất ngờ, khẩu quyết ức chế sát khí chứ có gì.

Gã quay sang trách móc Vệ Tòng:

- Nhưng Vệ trưởng lão không tu công pháp của Hắc Sơn tông ta đúng là không được hoàn mỹ.

Vệ Tòng sửng sốt, nét mặt lộ vẻ hờn giận, cười khẩy nói:

- Giết tiểu tử này không cần mắc công nhiều vậy.

Lâm Nhất quan sát biểu tình của hai người, mắt lóe tia sáng, nhún mũi chân nhảy lên, hai tay giơ gậy sắt quét qua.

Công Dã Bình thấy vậy cười lùi hai bước, không quan tâm ai khác. Vệ Tòng khẽ quát, vận dụng phi kiếm nghênh đón gió đen mạnh mẽ ập đến.

Ưu điểm của Huyền Kim Thiết Bổng là vừa cứng vừa nặng, phi kiếm thì sở trường nhanh nhẹn vừa có uy của pháp bảo, so sánh hai bên thì Lâm Nhất chịu thiệt. Nhưng sức mạnh của hắn lớn, thân hình nhẹ nhàng, bước chân nhanh nhẹn, vung bóng gậy rậm rạp khiến phi kiếm của đối phương hơi e ngại, tính ra hai bên đều chiếm ưu thế.

Đám người cách không xa đang đánh túi bụi.

Đối mặt hai người Đạt Mông liên hợp tấn công dồn dập, Yến Khởi vận dụng Chính Dương Đỉnh phòng thủ. Lãnh Thúy và Lăng Bá ở bên ngoài vẻ mặt sốt ruột nhưng không biết làm sao. Chợt thấy Lâm Nhất đánh nhau với người, bị địch khóa cứng, Lãnh Thúy và Lăng Bá âm thầm chú ý ba người họ.

Bên này pháp bảo bay loạn, gậy sắt vung vèo vèo, nhưng hai người đánh nhau với tư thế khác biệt.

Vệ Tòng ung dung bình tĩnh, dùng thủ quyết dẫn động phi kiếm ngăn địch. Lâm Nhất thì như bánh xe di chuyển khắp nơi, không dám ngừng vung Huyền Kim Thiết Bổng trong tay.

Tiểu tử, ta khiến ngươi mệt chết!

Vệ Tòng ôm ý nghĩ này, phi kiếm sáng lấp lánh buộc Lâm Nhất nhảy lên hụp xuống.

Thời gian một tách trà trôi qua, Vệ Tòng hơi ngạc nhiên vì Lâm Nhất không có dấu hiệu mệt mỏi, càng chiến càng mạnh, ngược lại dần áp sát ba thước. Cứ dây dưa không ngớt thế này buộc Vệ Tòng lui ra sau, nhưng lão không cho là đúng, không có tu vi chống đỡ, ngươi vung gậy sắt to không biết mệt sao?

Vệ Tòng nghĩ vậy.

Công Dã Bình đứng xem cuộc chiến thì cười khẩy nói:

- Nghe đồn tiểu tử này có thể đánh Dư Hành Tử không bò dậy nổi, đủ thấy sở hữu sức mạnh không tầm thường. Lấy sở đoản của mình tấn công sở trường của địch không phải đạo chiến thắng, Vệ trưởng lão đừng để mình vấp ngã, ha ha!

Sau khi đẩy ra phi kiếm của đối phương, Lâm Nhất thừa dịp xông lên đập mạnh gậy sắt. Nghe lời nói của Công Dã Bình, hắn chửi thầm chết tiệt.

Trong khi đấu với địch Lâm Nhất không quên vận chuyển Linh Long Quyết trong Thăng Long Quyết. Cùng với gân cốt giãn mở, lực lượng Long Đan bàng bạc bùng nổ liên tục, từng đợt trùng kích kinh mạch khắp người, sát khí tích lũy đang dần tan biến, sức lực mạnh mẽ không bị ngăn trở càng thông suốt. Cứ đấu mãi với Vệ Tòng thì hắn có một tia hy vọng lật bàn cờ, Công Dã Bình tự phụ mình xem thấu tất cả, lên tiếng nhắc nhở đúng lúc, thật là đáng nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.