Vô Tiên

Chương 1186: Chương 1186: Sát thủ ngầm ẩn náu (1)




Trong lúc Lâm Giang Tiên và Thương Doãn đối thoại, Lâm Nhất sớm đã nhìn thấu chuyện này không thể lành liền âm thầm cẩn thận hẳn lên. Đột nhiên có sát khí không tên tới gần không một tiếng động, thuận theo sự rúng động trong lòng hắn, một cái Huyền Thiên thuẫn và Long giáp đã che lại toàn thân. Thời gian không cho chậm một chút nào, hắn quát to một tiếng liền vùng lên Huyền Kim thiết bổng trong tay quét ngang ra, trong phút chốc cuốn lên một trận toàn phong màu đen.

Tia lửa bắn lên khắp nơi, tiếng keng keng vang lên không dứt nhanh như tiếng mưa rào.

Trong cơn chấn kinh, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên quang mang, chỉ thấy trong trời đêm có vô số lưỡi dao nhỏ màu đen sắc bén ùn ùn lao đến, thốt nhiên khiến người khó lòng phòng bị.

Pháp bảo này ẩn nấp vô hình không ngờ ác độc như thế.

Lâm Nhất không khỏi ngầm hít một hơi khí lạnh, trong lúc vội vàng không kịp né tránh, thiết bổng cũng khó có thể che kính đầu đuôi. Tiếp theo tiếng 'Xịt, xịt' liên tục, Huyền Thiên thuẫn bị xuyên thấu. Động tĩnh tiếp đó lại là một 'Đinh đương' nổ lớn, những lưỡi dao sắc bén kia không ngờ lại liên tiếp đâm tới Long giáp rồi đều bị văng ra hết.

Dưới chấn động và xung kích cấp tốc ấy, mặc dù thân thể cứng cõi như kim thạch như Lâm Nhất cũng có thể cảm nhận được những lưỡi dao sắc bén khó ngăn cản. Ngoài ra còn có sát khí âm rét lạnh không chỗ nào mà không bức ép tới quấy nhiễu tâm thần khiến người không kìm nổi kinh hoảng một trận.

Đây là pháp bảo lợi hại như thế nào.

Trong lòng giật mình một cái, Lâm Nhất không dám khinh thường vội vàng khởi động linh lực bảo vệ Huyền Thiên thuẫn lại gọi ra một thanh phi kiếm xoay quanh bốn phía thiết bổng trong tay hãy còn bao lấy một đạo hắc phong và chống đỡ lưỡi dao sắc bén đột kích. Cùng lúc đó chợt thấy bốn phía có hào quang chói mắt đang nhấp nháy, hắn biết Lâm Giang Tiên ra tay rồi.

Khoảnh khắc Lâm Nhất lên tiếng nhắc nhở, Lâm Giang Tiên há mồm phun ra một vũ phiến màu trắng tinh xảo, lập tức lớn lên hơn thước. Hắn điểm ngón tay một cái, quạt lông tung bay trong một đạo hồng hỏa màu đỏ thẫm đột nhiên nổ tung lập tức hóa thành lửa nóng cháy ùn ùn lao xuống, trong khoảnh khắc thuận lợi bảo hộ hắn ở trung ương. Mà vô số lưỡi dao sắc bén đột nhiên tập kích ấy không ngờ lại chạm vào là lập tức tan ngay, thế công trở nên tan rã.

Một đoàn hỏa đoàn to lớn hừng hực bầu trời đêm, lập tức lửa đỏ một vùng.

Thấy thế Thương Doãn ở nơi xa xa không chỉ ngầm phun nước bọt, đột nhiên làm khó dễ vốn tưởng rằng có thể chiếm được tiện lợi, không ngờ vẫn thất bại trong gang tấc. Đều là Nguyên Anh tu sĩ, Lâm Giang Tiên ắt là có một thủ đoạn không tầm thường để ứng đối, nhưng mà tên tiểu tử kia tại sao có thể liệu địch tiên cơ mà bình yên vô sự như vậy chứ không? 'Sát Linh Lung' của bản thân mình dù chưa tế luyện tới cảnh giới đại thành, nhưng dọn dẹp một Kim Đan tiểu bối vẫn là dễ dàng chứ. Chẳng lẽ tiểu tử kia có trọng bảo hộ thân?

Thương Doãn cười lạnh, thân hình thoắt một cái liền hướng tới Lâm Giang Tiên. Luôn luôn ở bên cạnh thừa cơ nhi động cuối cùng Chung Ly và Đồ Nguyên cũng đồng thời động thủ.

Thấy Thương Doãn chuyên chú đối phó Lâm Giang Tiên, còn hai người đánh tới mình, Lâm Nhất không dám tiếp tục giấu nghề. Phi kiếm dưới chân mang theo hai đạo hồng quang liền nghênh đón Chung Ly hắn ngự phong xông lên thân hình xung tới Đồ Nguyên liền luân khởi thiết bổng trong tay.

Chung Ly thấy đường chủ mình phân phó phải cùng Đồ Nguyên bắt lại tiểu tử ẩn giấu trọng bảo này. Đối với chuyện này hắn không cho là đúng. Đó chẳng qua là một Kim Đan trung kỳ hiểu biết ít, như thế nào lại là đối thủ của mình.

Thấy đối phương tế ra hai đạo kiếm quang chống đỡ dựa vào nơi hiểm yếu là một pháp bảo phẩm chất tầm thường, một cái khác dứt khoát là Linh khí, Chung Ly khinh thường hừ một tiếng. Tiểu tử như vậy mặc dù có thể lấy ra dược liệu quý trọng nhưng vẫn không che giấu được thân phận tán tu học trò nghèo. Hắn há mồm phun ra một thanh phi kiếm liền nghe hai tiếng đinh đinh giòn vang, dĩ nhiên bắn rơi phi kiếm đột kích, thần sắc đang đắc ý hắn bỗng ngẩn người ra. Tiểu tử kia không ngờ lại không chiến phòng thủ mình ngược lại đi tìm Đồ Nguyên liều mạng a.

Chung Ly bên này đại chiếm thương phong, còn cách đó không xa Đồ Nguyên lại luống cuống tay chân. Theo hai vị Kim Đan hậu kỳ giáp công, một Kim Đan trung kỳ thắng bại vốn không có chút huyền niệm nào. Thế nhưng khi bổng ảnh cùng với hắc phong xông tới mặt, pháp bảo phi kiếm của mình bỗng chốc bị đập bay. Hắn bấy giờ mới trong lòng trầm xuống. Không đợi hắn tế ra hộ thân pháp bảo, liền thấy thân hình đối thủ bỗng nhiên biến mất, tiếp đó chính là một con Giao Long hung mãnh gào thét tới...

Người này chẳng qua là Kim Đan trung kỳ vì sao lại có khí thế hung hãn như vậy? Ngay cả so sánh với Kim Đan hậu kỳ cũng không kém a.

Trong cơn kinh ngạc, Đồ Nguyên vội vàng lui về phía sau không quên há mồm phun ra hộ thân pháp bảo của mình. Đó là một mặt ửu hắc thuẫn hắc quang sát khí quanh quẩn nhoáng lên một cái liền ngăn ở trước người. Nhưng nó còn chưa kịp biểu hiện uy lực, thiết bổng đã đến đỉnh đầu.

- Oành...

Một tiếng vang dội cự lực không thể thất kịp đổ trút xuống lập tức đập nát mặt thuẫn bài. Đồ Nguyên kinh hãi thất sắc nhưng bấy giờ đã chậm. Hộ thân linh khí tan rã “rắc” một tiếng, cả người hắn bị một gậy đập xuống.

Nhiệt huyết cuồng phún Đồ Nguyên đã sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ muốn mượn cơ hội chạy trối chết nhưng một đạo ám nhược hồng quang theo sát tới đột nhiên xuyên thấu ngực. Hắn chỉ cảm thấy sinh cơ như cháo thủy thối lui bóng đêm đang dày đặc.

Khoảnh khắc Đồ Nguyên bị mất mạng, cách đó không xa Chung Ly đứng giữa không trung kinh sợ không hiểu. Hắn đã quên đi đường chủ phân phó, chỉ nghĩ nếu như người đó quay đầu lại đánh tới mình, liệu mình có thể tránh thoát được một gậy ấy hay không.

Một kích thành công Lâm Nhất không hề dừng lại, giơ tay lên gọi hai thanh phi kiếm trở về, thân hình thoắt một cái liền tới ngoài mấy trăm trượng. Thấy Nguyễn Thanh Ngọc hãy còn đạp phi kiếm đang run lẩy bẩy lại không biết tránh né, hắn trầm giọng quát:

- Nơi này không nên ở lâu, chạy trối chết đi thôi.

Nguyễn Thanh Ngọc vẫn ở phía sau, muốn được biết đại danh của Lâm Nhất - ân nhân cứu mạng đúng như Lâm Giang Tiên đã nói, không phải không có ý cầu xin che chở.

Một nữ tu Trúc cơ hậu kỳ trong mắt đám tán tu không chuyện ác nào không làm ấy chẳng qua là một tiểu nữ tử đi đường vào ban đêm, ngầm chứa hung hiểm có thể tưởng tượng được.

Nguyễn Thanh Ngọc dựa vào uy thế của hai vị cao nhân thoát vây, nhưng trong nháy mắt đối phương liền gặp sự phục kích của kẻ địch ngoan độc. Có câu “phúc bất trùng lai họa vô đơn chí”, nàng ta hồi hộp muốn xoay người trốn tránh, nhưng lại nhớ kỹ Lâm Giang Tiên và người tuổi trẻ áo bào tro kia đang gặp an nguy, bấy giờ mới chần chờ không quyết định.

Đây hết thảy thật là ngoài ý liệu a. Chính là người trẻ tuổi đã từng bị mình xem là không có kiến thức ấy lại là vị tiền bối che giấu tu vi, còn ở trong trùng vây dùng một gậy đánh giết đối thủ. Đây chính là cao thủ Ma Sát môn Kim Đan hậu kỳ a. Một gậy dưới vạn người không có ai địch nổi hắn, sao lại lợi hại như thế.

Trong hoảng hốt chợt thấy đến cao nhân trong lòng đến trước mặt, Nguyễn Thanh Ngọc nhất thời không biết làm sao. Nghe một tiếng nhắc nhở nàng ta tỉnh hồn lại vội vàng ừ một tiếng, có chút bối rối cúi đầu xuống.

Lâm Nhất thúc giục Nguyễn Thanh Ngọc một câu sau đó liền trốn xa khỏi chỗ thị phi này. Còn hắn lại dừng thân hình đột nhiên xoay người nhìn lại đã thần sắc đại biến.

Nguyễn Thanh Ngọc cũng đã nhận ra tình huống khác thường, thất thanh nói:

- Như thế nào lại thêm ra một người tới. Vị tiền bối kia nguy rồi.

Chỉ thấy Thương Doãn và Lâm Giang Tiên triền đấu say sưa Chung Ly vô tình đuổi theo Lâm Nhất tự đi tìm tung tích của Đồ Nguyên. Ai ngờ lúc này trong sơn cốc đột nhiên thoát ra một đạo nhân ảnh cùng khoảnh khắc có người hừ thảm một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.