.. ...
Chẳng biết lúc nào, vài thiên quang xuyên thấu qua vết nứt cấm chế hạ xuống, bao phủ Lâm Nhất và mấy vị cao nhân vào trong đó. Hơn nữa thân thể Lâm Nhất cao ngất, tay áo tóc bay rối nhẹ nhàng, khí thế rét lạnh ngạo nghễ một phương.
Sau lưng bốn người là một nhóm người đông nghìn nghịt.
Thanh Long vẫn còn xoay chung quanh, quay đầu trước sau bộ dáng có chút phấn chấn. Đầu trở về gặp nhiều người như vậy, ngược lại cũng không khó phân ra địch ta thiện ác. Ít nhất Thiên Lang và nữ nhân áo trắng ấy, còn có hán tử xách theo thiết bổng khiến cho hắn cảm thấy thân cận. Nhưng chỗ này sát cơ nồng đậm mới là điểm cực kỳ thú vị nhất!
Thiên Lang có kiêng kỵ trời sinh đối với Thanh Long, lập tức lại phát giác đối phương không có ác ý cũng có chút quen thuộc. Hắn lại không rõ cái nguyên cớ, chỉ kiệt lực ưỡn ngực mà không yếu thế chút nào.
Tiên Nô tò mò nhìn Thanh Long uy phong tuần tra ấy trong giây lát, liền tiếp tục lưu ý động tĩnh nổi lên phía trước. Đại chiến sắp tới, sư phụ vẫn bình thản ung dung...
Phía bên giới ngoại, La Khôn Tử và đám người Lôi Vân Tử đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, hai bên mang theo môn hạ cao thủ đang tụ tại một chỗ. Hắn yên lặng đánh giá bóng lưng của Lâm Nhất, tay vuốt râu dài lẩm bẩm:
- Chỗ này không ngờ lại là huyền thần tiên cảnh! Tiên vực sụp đổ bảy chỗ, lưu lại nhiều phân tranh. Chỉ cầu thiên hạ an bình...
- Là Thất Tinh giảm kiếp nạn, minh nguyệt bảo thái bình, ha ha.
Cách đó không xa, có người tâm lĩnh thần hội nhẹ giọng phụ họa một câu.
La Khôn Tử theo tiếng nhìn lại, gật gật đầu tỏ ý cùng Lôi Vân Tử, lập tức mỉm cười im lặng nhìn về phía trước. Bóng người kia thân khoác quang mang, có chút bắt mắt ở nơi thiên địa ám trầm này...
Bình Thuyên và Lôi Thiên sóng vai đứng trong đám người. Nàng ta tự nhiên thất thần hồi lâu, quay đầu truyền âm hỏi:
- Một khắc hắn tự xưng là chủ Tử Vi, liền đã là Tiên đế phụ thể... ?
Lôi Thiên chẳng biết có được hay không đáp:
- Trời mới biết...
Bình Thuyên khẳng định nói:
- Nhất định như thế a! Nếu không, như thế nào hắn rõ hết thảy chuyện năm đó như lòng bàn tay...
Lôi Thiên cười cười, không lời chống đỡ nhưng trong lòng ngầm thở dài. Không giữ được Tiên vực, cũng không giữ được nữ nhân của mình, tuy là tiên đạo chí tôn thì làm sao có thể! Bất quá, sớm biết hắn cùng với Vũ tiên tử còn có một đoạn tình duyên kiếp trước như thế, năm đó thực không nên làm loạn thêm! Phong Ú chính là bản tính nam nhi, đoạt cái đẹp của người thật là không đủ...
Một bên Yêu vực, chia làm hai quần một lớn một nhỏ. Hai bên thỉnh thoảng quan sát lẫn nhau, từng người tâm tư không hiểu.
Kim Thánh thủy chung tránh né những lão hữu quen thân kia, một mình núp ở phía sau lo được lo mất. Tại sao Yêu vực trở nên cường đại như vậy? Hổ đầu yêu tôn không ngờ lại là huynh đệ của Lâm Nhất? Không chỉ có vậy , hắn còn dắt chúng trợ trận, công lao này có thể to lắm. Mà bản thân mình còn muốn đánh cướp lấy vị yêu tôn, giờ này còn trông cậy vào cái rắm nha...
Phía bên Long Khư, hơn mười người tụ tại một chỗ. Cửu tộc trưởng lão chỉ có hai người là Viêm Liệt và Ba Cam. Cao thủ còn lại đều là thế hệ trẻ tuổi trong tộc. Trong đó mấy vị được lợi Vu Lâm một ban cho Long huyết, dĩ nhiên tu tới Tiên Quân cảnh giới. Khi mọi người một đường đi theo đến đây cũng là mở rộng tầm mắt.
Viêm Liệt đánh giá tình hình bốn phương, thở dài:
- Chúng ta suy bụng ta ra bụng người, làm trò cười cho thiên hạ a! So với thiên hạ chí tôn, Long Khư nho nhỏ có đáng là gì...
Ba Cam rất tán thành, dấu tay ở Tiểu Hồ Tử, một bên phụ họa nói:
- Khốn thủ một nơi, khó tránh khỏi cảnh giới bỡn cợt. Nguyện trận chiến ngày hôm nay, từ nay về sau long phi cửu thiên.
Hai tinh quang trong mắt Viêm Liệt chợt thịnh...
..
Nổi bật dưới vào quang mang, một phương Cửu Huyền càng thêm hắc ám. Khi Lâm Nhất chất vấn sự chân thật về lai lịch của y, lão giả này khẽ cười nhạt, sau một lát mới lên tiếng:
- Nếu nói ngươi là Long Phạm chuyển thế, chỉ sợ lão phu cũng không dám không tin! Mà năm xưa bí tân sớm đã đá chìm đáy biển, ngay cả là Long Phạm bổn nhân ở đây cũng chưa chắc nói được rõ ràng. Ngươi chẳng qua là tuổi quá trẻ, chẳng lẽ thành tinh hay sao... ?
Cửu Huyền tay vuốt râu dài khẽ lắc đầu, âm trầm khó lường tiếp đó nói:
- Về phần lai lịch của lão phu, ngươi nhắc tới thì thế nào chứ! Thiên Hoang tam thánh, danh như ý nghĩa, lập chí trở thành tiên, ma, đạo vị trí đỉnh phong. Vì thế, ba người chúng ta đã từng lần lượt bái ba vị Tiên Hoàng môn hạ. Sau đó, Đế Khuê Tiên Hoàng tập họp ba nhà đại thành sáng chế ra Tam Hoàng kinh, chọc cho hai vị tiền bối Giao Quý và Huyền Tiêu rất là bất mãn. Mà lão phu vốn được lợi gần nước lâu đài, ai ngờ Đế Khuê chỉ xem đệ tử duy nhất là đạo thống truyền nhân. Lão phu vẫn cùng Tử Tang, Côn Tà đi theo Long Phạm tới chỗ này...
Lời nói ở đây, y vung tay áo chắp ở sau người, dường như rất sảng khoái lại nói:
- Không cần nói năng rườm rà! Ngươi là người biết rõ, có thể đi Hồng Hoang tìm hai vị Tiên Hoàng kia lý luận ! Bất quá, ngươi ngày hôm nay cho dù có thể đào thoát kiếp nạn này, ngày sau cũng không có chỗ an thân. Thật không dám giấu giếm, Cửu Thiên môn hộ đã mở, Hồng Hoang tất có người nghe tiếng tìm thấy, ha ha...
Song phương giằng co ngoài trăm dặm, Lâm Nhất chau mày. Vừa mới nói chuyện một phen ý tứ, chỗ dựa vững chắc sau lưng Cửu Huyền ấy chính là hai vị Tiên Hoàng còn sót lại. Ngày hôm nay giết không được Lâm Nhất ngươi, đối thủ cường đại sẽ cuồn cuộn không ngừng đến, chỉ vì Cửu Thiên môn hộ mở rộng. Cửu Thiên chi môn?
Lâm Nhất ngẩng đầu thoáng nhìn, thiên quang từ không hạ xuống, trong vàng có mang xích (màu đỏ), khác xa với ngày thường.
Lúc này tiếng cười truyền đến, Cửu Huyền nói:
- Cửu Thiên chi môn một khi đóng cửa, hàng vạn vạn năm không khai mở. May mà có Vũ Tử kia bằng tinh huyết tu vi hiến tế, bất quá lão phu mượn tay Mộ Vân truyền thụ khai cấm chi pháp, ngược lại cũng không khó khăn...
Lâm Nhất nghe tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, choáng váng, một cơn tức giận bay lên, hai mắt lập tức bắt đầu khởi động huyết quang. Không ngờ Mộ Vân lại khiến cho Vũ Tử đi chịu chết? Trách không được nàng ta thủy chung không chịu tiết lộ tung tích của Vũ Tử, thật là đồ ác độc!
Vừa lúc đó, một đạo sát ý vô hình tràn ngập đến. Cửu Huyền và Thánh Nữ Mộ Vân vẫn còn ở xa xa...
Lâm Nhất cũng không kịp suy nghĩ nhiều, quát lớn như sấm mùa xuân:
- Một trận sinh tử.