Lúc Lâm Nhất từ dưới đất nhảy lên, nhìn thấy một Hắc y nhân đang đuổi theo một nữ tử. Hắn có ý lảng tránh nhưng đã thấy Hắc y nhân ấy xuất hiện có chút kỳ hoặc, trong lòng vừa động, vẫn mang thoe nghi vấn từ dưới đất xông lên.
Hắc y nhân này cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, không biết có phải là cùng một nhóm với người đuổi giết lần trước hay không?
Giờ này tu vi đã có đề thăng, đảm khí của Lâm Nhất cũng tăng lên không ít. Chỉ có điều hắn tùy tiện xuất hiện đã khiến cho nữ tử và Hắc y nhân ấy đều giật nảy mình. Nữ ữ tử thoáng sợ run lên, biểu lộ thần tình tuyệt vọng. Còn Hắc y nhân lại có vài phần cẩn thận, nhưng khi thấy người tới bất quá chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, thần sắc của hắn lập tức trở nên thoải mái dễ dàng hơn.
- Tiểu tử, mau cút đi. Đừng tự gây khó cho mình.
Hắc y nhân là người mang dáng vẻ trung niên, hắn từ trên phi kiếm nhảy xuống, khí thế có chút lớn lối.
Nữ tử đang đánh giá người trẻ tuổi xa lạ này, xem như may mắn mở miệng nói:
- Vị sư huynh này. Ta là Khương Thảo Nhi của Quy Linh cốc, trên đường gặp kẻ xấu, mong rằng xuất thủ tương trợ.
Lâm Nhất quét ánh mắt qua hai người, trong thần sắc của Khương Thảo Nhi hàm chứa ý cầu khẩn, còn Hắc y nhân thì sát khí đang mạnh. Hắn không để ý tới Khương Thảo Nhi mà chắp tay nới với Hắc y nhân kia:
- Tại hạ liền rời đi. Chỉ có điều không biết đại danh của tiền bối, đến từ phương nào, có thể cho hay một chút được không?
Sống chết trước mắt, không biết suy xét dài dòng cái gì nha. Sao lại gặp loại người cổ hủ như vậy chứ! Ca thán một tiếng, tay Khương Thảo Nhi cầm phi kiếm cũng khẽ run lên, chỉ sợ ngày hôm nay không thể may mắn thoát khỏi, không ngờ sẽ táng thân ở chỗ này...
Hắc y nhân cười gằn một tiếng, có chút hăng hái đánh giá Lâm Nhất. Một Luyện Khí kỳ tu sĩ thật là không biết tự lượng sức mình, cũng dám nhiều lời trước mặt mình, không phải là chán sống hay sao.
- Ha ha. Tiểu tử, ta liền cặn kẽ phân trần cùng ngươi, hơn nữa đứng yên đàng hoàng không nhúc nhích, nhìn phi kiếm của ta một chút như thế nào...
Không nói hai lời liền động thủ giết người. Lối hành động của Hắc y nhân giống với người đuổi giết lúc trước y như đúc. Nhớ lại lúc tao ngộ Mao Gia lĩnh, Lâm Nhất nhíu mày, đưa tay ném ra một phiến Xà phù, quay đầu hô lớn:
- Cô nương đi mau.
Cuối cùng thấy người trẻ tuổi này xuất thủ vì mình, Khương Thảo Nhi càng buồn vui lẫn lộn. Đối phương hẳn là tu sĩ Luyện Khí tương đương như mình, có thể nào chiếm được lợi dưới tay Trúc Cơ kỳ tu sĩ chứ, làm không ổn không chừng còn phải bù luôn tính mệnh của bản thân mình mình vào. Nàng vốn đã sinh tử, sau này có cơ hội đào sanh, ngược lại đặt chân xa xa, trù trừ không chừng lên.
- Hô...
Ngọc bội biến thành ngọc rắn đã ngăn cản phi kiếm của đối phương, Lâm Nhất vung cánh tay lên, Xích Viêm kiếm dắt nổi lên một cái hỏa luyện, càn quét tới Hắc y nhân. Trong lòng hắn nghĩ kĩ, trước mắt bản thân mình đã là Luyện Khí tầng chín viên mãn, cũng tương đương cùng Trúc Cơ. Lúc này giao thủ cùng đối phương mặc dù không địch nổi, nhưng cũng không lo bảo vệ được tánh mạng.
Hắc y nhân thấy phi kiếm của mình bị nghẹt, thần sắc hơi lộ ra kinh ngạc, thấy đối phương lại không biết sống chết nhào tới, hắn cười lạnh một tiếng, điểm ngón tay một cái, một thanh phi kiếm khác 'Vù vù' bay lên.
Oành... một tiếng vang dội, hai kiếm mạnh đụng vào nhau. 'Ông' một tiếng, Xích Viêm kiếm bị chấn bay ra ngoài. Hắc y nhân không buông tha phi kiếm mà bắt đầu diệu động hàn quang thấu xương, đột nhiên đánh xuống Lâm Nhất.
Tu vi Luyện Khí viên mãn tương đương cùng Trúc Cơ sơ kỳ sao? Xem ra chênh lệch này vẫn không nhỏ. Thấy mình một chiêu bị thua, Lâm Nhất liền sinh ra tâm tư bỏ chạy. Thế nhưng ấy nữ tử hãy còn ngây ngô không đi, hắn vội vàng ném ra một phiến Xà phù, hô lớn:
- Khương cô nương. Lúc này không đi, chờ đến khi nào.
Xà phù biến ảo, nghênh hướng phi kiếm đang tới gần.
- Sư huynh liều mình cứu giúp, Thảo Nhi sao có thể chạy trốn một mình.
Khương Thảo Nhi cầm phi kiếm trong tay, mong chờ muốn thử, thần tình có vẻ quyết liệt.