... ... ... ...
Nhớ ngày đó, Diệp Vũ dẫn theo Xảo Nhi chạy trốn tới trên biển, Vạn gia không nguyện bỏ qua, một đường đuổi giết không ngừng. Rơi vào đường cùng, hai người chỉ đành tời xa Đại Hạ.
Xảo Nhi bị thương nặng khó trị, Diệp Vũ chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân, kéo dài sinh cơ của người yêu. Một đường phiêu bạc như thế, hai người tới Đại Thương. Mặc dù thoát khỏi sự đuổi giết của Vạn gia, nhưng thương thế của Xảo Nhi cũng ngày càng lụn bại.
Trong lúc vô tình, Diệp Vũ nghe được bên ngoài Tây Cương của Đại Thương, có hạt điền sinh sản thừa thải nhiều linh ngọc, liền sinh lòng mong đợi. Vô luận là tu luyện hay trị thương, tu sĩ vẫn không thể rời bỏ linh khí. Hắn chỉ nghĩ địa phương có linh ngọc, có lẽ có linh khí tồn tại. Đại Thương là địa phương thiếu thốn linh khí như vậy, quả thực không nên ở lâu.
Cho nên Diệp Vũ liền dẫn Xảo Nhi đi về phía tây. Thế nhưng vào lúc hai người họ đến Loạn Hồn cốc, Xảo Nhi cũng không chống đỡ được nữa, hương tiêu ngọc vẫn!
Diệp Vũ dưới lúc cực kỳ bi ai, đã tạc ra một sơn động trong Loạn Hồn cốc, an táng Phòng Xảo Nhi, đồng thời lập một mộ bia tưởng nhớ. Tâm ý nguội lạnh, hắn lưu lại phi kiếm của mình bồi bạn ái thê, trực tiếp tự đi hạt điền.
Ai có thể nghĩ, địa phương thừa thải linh ngọc đó cũng không có tu sĩ tồn tại. Thương thế bản thân Diệp Vũ chưa lành, tu vi đại điệt. Hắn không làm gì khác hơn là vừa trị thương, vừa thừa cơ quay trở về Đại Hạ, nhằm báo thù cho thê tử của mình.
Diệp Vũ sau khi qua lại mấy chục năm ở hải ngoại, tu vi cũng từ từ khôi phục, liền quay trở về Đại Hạ, lẻn vào Lạc Hà Sơn, tìm cơ hội báo thù. Không lường trước, Vạn Thanh Sam tuổi tác đã lớn, lại làm gia chủ, tập tính năm xưa cũng cải biến rất nhiều, nhiều năm bế quan tu luyện, khiến cho người ngoài rất khó tiếp cận.
Như thế lại mấy chục năm trôi qua, Diệp Vũ luôn luôn kiên nhẫn chờ đợi, đến khi vất vả nghe được Vạn Thanh Sam đi ra ngoài, hắn liền theo tới Tê Phượng pha.
Tại Mộc gia của Tê Phượng pha, Diệp Vũ gặp được kẻ thù. Thế nhưng thân phận hiện giờ của Vạn Thanh Sam không giống ngày xưa, bên cạnh luôn kèm thêm những tu sĩ khác. Dưới việc đơn đả độc đấu, Diệp Vũ tự tin có thể giết đối thủ, nhưng mà nếu có người khác ở tràng, sợ là bắt hổ không được, bị nó nuốt đi.
Ngày hôm nay, Diệp Vũ lại vẫn như thường ngày, du đãng ở phụ cận của Xích Hà lĩnh, lại bất ngờ gặp Lâm Nhất, liền mời đến nói chuyện. Khi nhìn thấy hai vị Đan Nguyên tông đệ tử Họa Thủy Đông Di, hắn là có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
Hết thảy sau đó ngoài dự đoán, Diệp Vũ cũng chỉ nghĩ đến Lâm Nhất sau khi tham tiền muốn chạy trốn. Ai ngờ người trẻ tuổi này tu vi không cao, tâm trí lại hơn người, hơn nữa không động thì thôi, động như phong lôi, dứt khoát giết hai người.
Một tên tán tu của Luyện Khí, không sợ cường địch, sát phạt quả đoán, rất có phong thái của hắn năm đó. Diệp Vũ cảm thấy mình còn đánh giá thấp người trẻ tuổi này, cũng có thêm mấy phần hảo cảm với hắn. Thế nhưng khi Lâm Nhất lấy ra Lang Nha kiếm, hắn kinh ngạc không thôi. Đó là thanh phi kiếm được mình chính tay lưu lại cùng Xảo Nhi lúc trước, há lại không quen thuộc sao?
Vị trí mộ huyệt của Xảo Nhi cực kỳ bí ẩn, chẳng lẽ bị người phát hiện cũng như phá huỷ nó rồi sao? Tiểu tử này nhất định biết được ngọn nguồn. Tóm lại, Diệp Vũ đã cho rằng Lâm Nhất cùng mình có liên quan, hắn nhất định phải hỏi thăm lai lịch phi kiếm của đối phương. Nếu như đúng thật là tên tiểu tử này hủy mộ huyệt của Xảo Nhi, ông ta quả quyết không thể tha cho hắn!
Đang lúc tâm tư có chút rối loạn, đệ tử của Vạn gia phát ra Truyền Âm Phù, không ngờ lại gọi đến sinh tử đại địch. Thấy đối phương đến ba người, Diệp Vũ có chút trù trừ, liền ở lại nhà tranh yên lặng theo dõi kỳ biến. Đối với hai vị Đan Nguyên tông đệ tử bất thành khí kia, chạy thì chạy, ông ta cũng không để ý, mà chỉ lo lắng cho sự an nguy của Lâm Nhất.
Ai có thể nghĩ đến tên tiểu tử gọi là Lâm Nhất này, biết rõ chạy không thoát, lại lấy cái chết liều mạng. Loại khí khái huyết tính Trương Dương đó khiến người ta chấn động ghê gớm, cũng khiến cho Diệp Vũ vì đó động lòng. Ông ta không thể để cho Lâm Nhất chết, ông ta còn muốn tìm hỏi nguyên do của Lang Nha kiếm! Ngày hôm nay, có lẽ là ngày phục thù được trời xanh an bài.
Vì vậy, Diệp Vũ ẩn nhẫn mấy chục năm, cuối cùng đã ra tay!
- Ha ha! Lá gan của ngươi vẫn nhỏ như vậy! Trăm năm qua cũng không có gì tiến bộ.
Đối với sự châm biếm của Diệp Vũ, Vạn Thanh Sam thờ ơ, lão ta mặt không thay đổi nói ra:
- Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn! Có thể giết ngươi là được!
Lệ sắc lóe lên trong ánh mắt của lão ta, nạt nhỏ:
- Động thủ!
Vạn Thanh Sam còn chưa dứt lời, cánh tay kia nhấc lên, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng rít, Trầm Kim trượng đột nhiên hóa thành một con Giao Long màu đen, bổ nhào tới phía Diệp Vũ. Hai trưởng lão khác của Vạn gia cũng đồng thời khởi động phi kiếm, chém về phía trong tràng.
Diệp Vũ không tránh không né, ngón tay điểm nhanh tới Giao Long đang đánh tới, bên cạnh một thanh phi kiếm gào thét mà đi. Tay kia của hắn thì ném ra ngoài, hai mảnh ngọc phù hóa thành hai đạo lưu quang, nghênh hướng hai thanh phi kiếm đánh tới. Cùng lúc đó, một thanh phi kiếm khác bên người hắn, vang lên một tiếng “vù
chạy về phía Vạn Thanh Sam.
Sức một mình, độc chiến ba người. Diệp Vũ công thủ có căn cứ, không thấy một chút luống cuống rối loạn.
- Oành...!
Phi kiếm của Diệp Vũ nghênh hướng Giao Long, nhanh chóng bị đánh ầm sang một bên, xoay một vòng giữa không trung lại tiến lên nghênh tiếp. Giao Long kia lắc đầu vẫy đuôi, rất khinh thường phi kiếm nho nhỏ, há miệng rộng liền nuốt vào.
Phi kiếm và Trầm Kim trượng biến thành Giao Long kích đấu say sưa. Vào lúc hai mảnh ngọc bội của Diệp Vũ tế ra nghênh hướng phi kiếm đột kích, đột nhiên chợt nổ tung. Một mảnh quang mang bao quanh vô số mảnh ngọc, đột nhiên hóa thành hai con đại xà lân quang lòe lòe. Đột kích phi kiếm hơi không cẩn thận, liền bị đại xà quay quanh trên đó, gắt gao vây khốn.
Hai vị trưởng lão của Vạn gia thấy thế kinh hãi, vội vàng tế ra thủ quyết, phi kiếm khổ sở vùng vẫy không thoát.
Diệp Vũ đánh về phía phi kiếm của Vạn Thanh Sam chưa đến người, liền bị hai sợi kim ti nhuyễn tiên bỗng nhiên xuất hiện quấn lấy, nhảy lên không ngừng trên không trung.
Bốn người lập tức giằng co, Diệp Vũ lại thầm nói không ổn. Dù sao một người lực đoản, ba người khí thịnh, dưới sự giằng co, cuối cùng thua thiệt vẫn là hắn.
Diệp Vũ lạnh lùng liếc Vạn Thanh Sam, tay hắn khẽ vẫy, phi kiếm quấn đấu với Giao Long về tới trong tay. Giao Long đắc thế nhanh chóng đánh tới hắn.
Trong tay nắm phi kiếm, thân hình của Diệp Vũ nhoáng lên một cái, lại tại chỗ mất đi bóng dáng, Vạn Thanh Sam thấy thế hô to:
- Cẩn thận Thổ Độn Thuật của hắn!
Hai người Vạn gia trưởng lão khác đang thu hồi phi kiếm của mình, nghe được Vạn Thanh Sam lên tiếng nhắc nhở, vội vàng từng người nhảy tới không trung.
Sau khi Vạn Thanh Sam hô một tiếng, chợt thấy dưới chân có kiếm quang nhoáng lên một cái, liền muốn ngự kiếm bay lên không, dưới chân chợt lạnh, lại là một trận bị đâm đau. Vạn Thanh Sam cả kinh quát to một tiếng nhảy cởn lên, nhưng Diệp Vũ đã chui ra từ dưới đất, một kiếm đâm thủng bàn chân của lão ta. Kiếm quang xoay tròn, huyết quang tóe hiện, một chân của lão ta bị chặt đứt ngang gối.
Thiếu chút nữa liền bị phi kiếm của đối phương chém thành hai khúc, Vạn Thanh Sam cố nén nỗi đau đớn bị đứt chân, liên tục đánh ra một chuỗi thủ quyết, ổn định thương thế.
Hai vị Vạn gia trưởng lão nhảy tới không trung, thấy gia chủ trúng chiêu, dưới sự hoảng hốt, từng người lại tế ra một thanh phi kiếm, công về phía Diệp Vũ.
Diệp Vũ nhìn Vạn Thanh Sam chạy trốn ở đỉnh đầu, hắn âm thầm cắn răng, chỉ kém một chút nữa là có thể chính tay đâm chết cừu địch a! Hắn đang lúc cáu giận, chợt có phi kiếm đánh tới phía sau lưng. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền trốn sang một bên, nhưng mà phi kiếm kia như ruồi bâu mật vậy, đuổi sát không buông.
Vạn Thanh Sam với nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu, một chân đứng trên phi kiếm, một cổ đau đớn tự chặt chân xuyên thấu tim truyền đến bên trên, khiến cho hai mắt của lão ta tóe ra lửa. Lão ta điểm ngón tay một cái, Kim ti tiên tung ra vướng víu trói buộc phi kiếm. Một tiếng 'ô' quất tới Diệp Vũ tránh né phi kiếm.
Diệp Vũ vừa lui về phía sau, vừa suy tư đối sách. Chợt thấy phi kiếm bị trói lại có động tĩnh, trong lòng hắn vui mừng. Phi kiếm cầm trong tay liền bay ra ngoài, ngăn cản thế đột kích của hai vị Vạn gia trưởng lão.
Hơi chút thở dốc, tay khẽ vẫy, một thanh phi kiếm khác liền đến dưới chân. Diệp Vũ đạp kiếm liền muốn bay lên không, một trận tiếng gió đánh tới, trong lòng biết không ổn. Kiếm hồng dưới chân lóe lên một cái, vừa muốn tránh né, Kim ti tiên của Vạn Thanh Sam đã thổi sang hông của hắn. Mà một thanh phi kiếm của Vạn gia trưởng lão đã tránh khỏi ngăn cản, trong điện quang hỏa thạch, đâm tới trước ngực.
Sắc mặt của Diệp Vũ phát lạnh, liền muốn dùng sức mạnh ngự kiếm bay, nhưng mà kim ti tiên bên hông lại khó có thể tránh thoát, khiến cho thân hình hắn treo lơ lửng giữa trời.
- Đương…!
Phi kiếm đã đâm trúng ngực của Diệp Vũ.
Vạn gia trưởng lão cách đó không xa thấy thế lòng vui mừng, nhưng mà lập tức ngẩn ra, khuôn mặt ngạc nhiên. Phi kiếm sau khi đâm trúng ngực của Diệp Vũ, lại bị văng ra.
Thân thể của Diệp Vũ bị trói, cũng lo lắng vạn phần. Vạn Thanh Sam này khi nào xuất hiện thêm Linh khí như vậy chứ, khiến người khó lòng phòng bị. Nếu hắn không thể tránh thoát sự vướng víu trói buộc của kim tiên này, ngày hôm nay sợ là dữ nhiều lành ít! Không kịp nghĩ nhiều, hắn cũng bất chấp phi kiếm đâm loạn trên người, vươn tay cánh tay liền bắt được chiếc roi bên hông, kéo ra phía ngoài.
Vạn Thanh Sam giữa không trung, trong ánh mắt lóe lên thần sắc âm độc. Giao Long giương nanh múa vuốt trong không trung đột nhiên hóa thành Trầm Kim trượng, bị lão ta giơ cao trong tay. Lập tức, thân hình lão ta trầm xuống, đánh về phía Diệp Vũ, giơ Trầm Kim trượng lên thật cao, một tiếng “vù
liền đập xuống.
Trên đỉnh đầu tối sầm lại, đáy lòng của Diệp Vũ cũng theo đó mà chìm xuống. Hắn biết Trầm Kim trượng của Vạn Thanh Sam rất khó ứng đối, nhưng mà kim ti tiên gắt gao cột lại bản thân mình, căn bản lắc mạnh vẫn không thoát ra được.
Dưới sự nóng lòng, hai tay của Diệp Vũ ngưng tụ lực, bắt được kim ti tiên bên hông lập tức giãy dụa mạnh một cái. Thân hình hơi có chấn động, hắn há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Thần thức ấn ký trên kim ti tiến ấy nhanh chóng bị tinh huyết của hắn tạm thời phong bế.
Sự trói buộc buông lỏng ra một cái, vào lúc Diệp Vũ khởi động phi kiếm liền muốn bay lên, một đoàn mây đen liền đến sau lưng.”Oành...!
Trầm Kim trượng đập mạnh vào trên lưng của hắn. Lực lượng kháng đánh to lớn, nện xuống từ trên phi kiếm của hắn...
Miệng của Diệp Vũ phun máu tươi, như chim bay rơi xuống đất.
- Ha ha! Ngươi chết đi cho ta!
Thấy một kích thành công, Vạn Thanh Sam múa may Trầm Kim trượng, thần sắc dữ tợn cười ha hả.
Diệp Vũ “Phù phù
một tiếng mới ngã xuống đất. Quần áo sau lưng hắn trở thành mảnh vụn, lộ ra nội giáp sát người. Trong lúc này áo giáp bị thủng một mảng lớn, huyết nhục bên trong mơ hồ. Hắn cùng với Lâm Nhất cách nhau rất gần, cảnh ngộ của hai người lúc này tương tự với nhau.
Nỗi đau xé rách tim gan đánh tới, một hơi giấu ở ngực, Diệp Vũ thiếu chút nữa ngất đi. Nếu không có thiếp thân nội giáp, thoáng một cái tuyệt đối có thể đã muốn mạng của hắn. Thế nhưng hắn lúc này, một cái mạng cũng mất hơn phân nửa.
Diệp Vũ gắng gượng bò dậy, lại rên khẽ một tiếng, ngã nhào xuống đất. Chính là phi kiếm của Vạn gia trưởng lão thừa lúc vắng mà vào, cắm sâu vào sau lưng của hắn, lại bị nội giáp ngăn cản thế đi. Nếu không thì, một kiếm này nhất định xuyên qua cơ thể...
Một người bên trong Vạn gia trưởng lão lắc đầu, giơ tay lên một chiêu, trong kiếm quang mang theo một cái huyết tuyến. Diệp nằm trên đất, cũng không nhúc nhích.
Đại cuộc đã định, ba người Vạn gia rơi xuống từ trên không.
Vạn Thanh Sam y hệt như kim kê đứng một mình, chân đạp phi kiếm chậm rãi bay về phía Diệp Vũ. Hận ý đầy ngập của lão ta hóa thành một trận tiếng cười lạnh âm trắc trắc:
- Ta lập tức tiễn ngươi đi theo nữ nhi! Xảo Nhi! Con gái ngoan của ta, ta đưa vị hôn phu của con đến với con đây! Ha ha!
Lão ta nâng lên Trầm Kim trượng, liền muốn hoàn toàn kết thúc trăm năm ân oán này.
Ai ngờ, Diệp Vũ trên đất đã như người chết, đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, nhảy mạnh lên từ dưới đất...
Ba người Vạn Thanh Sam ngẩn ra, vội vàng muốn liên thủ một kích tối hậu, dị biến lại lên, tiếp theo Diệp Vũ vẫn chưa sắp chết liều mạng như trong tưởng tượng. Mà khi ba người có điều phát hiện, lúc này thì đã chậm.
Chỉ thấy vào lúc Diệp Vũ nhảy lên, chính là đánh về phía Lâm Nhất bên cạnh. Trong nháy mắt thân thể của hắn rơi xuống, bản nhân của hắn ngay cả Lâm Nhất rơi vào trong đất cùng mất đi bóng dáng.