Vô Tiên

Chương 954: Chương 954: Tâm nguyện (1)




Trước tảng đá khắc hai chữ “Cấm địa”, hai người dừng chân.

Thiên Phúc nói đây là cấm địa của đạo quan, chỉ có quan chủ và mấy vị trưởng lão là được vào. Lâm Nhất gật đầu, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Cạnh đầm nước, trong khe núi có một gian lều cỏ, mấy phần mộ. Bốn phía hoa cỏ theo gió bay bay.

Mộ của Huyền Nguyên tổ sư, mộ của Thanh Vân Tử, mộ của Hoằng An, còn cả mộ của Nguyên Phong!

Khi tới trước mộ của sư phụ Thanh Vân Tử, Lâm Nhất chậm rãi quỳ xuống, hô khẽ:

- Sư phụ, tiểu Nhất tới thăm người.

Cuối cùng dập đầu một cái, mãi lâu sau vẫn không đứng dậy, mặc cho nước mắt tràn mi.

Lâm Nhất Kiên nhẫn mấy chục năm, lúc này đã thả lỏng. Hắn có rất nhiều ủy khuất không kể với ai, hắn có rất nhiều thống khổ chỉ có thể cố nén nhịn, hắn muốn có người để chia xẻ tất cả những cái đó.

Thiên Phúc quỳ ở sau người, thấy bộ dạng bi thương đầu vai run run của sư phụ, hắn lệ già chứa chan, há miệng định nói những lời an nủi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài một tiếng.

Một nén nhang qua đi, Lâm Nhất ngồi thẳng dậy, trong thần sắc có thêm mấy phần thoải mái. Hắn dập dầu mấy cái với mộ phần của Huyền Nguyên tổ sư, khi đứng dậy thì dã khôi phục thái độ bình thường.

Tháo hồ lô bên hông xuống, rải một vòng rượu trước mộ phần, Lâm Nhất đi trước mộ phần của Hoằng An, vỗ vỗ mộ bia lắc đầu không nói gì. Hắn ngồi xuống trước mộ phần Nguyên Phong, hỏi:

- Nguyên Phong qua đời lúc nào?

Khi ở sơn môn, trong thần thức Lâm Nhất đã thấy mộ biacủa Nguyên Phong, cảm thấy tiếc nuối.

- Nguyên sư huynh qua đời đã hai mươi năm rồi, với tu vi của hắn, vốn không nên....

Thiên Phúc nói tới đây liền ngực lại.

Trong mấy chục năm này, biên giới phía bắc nhiều lần có ngoại tộc phạm biên, lại thêm các bộ lạc thảo nguyên trước nay không phục quản giáo, biên cương Đại Thương là một mảng hỗn loạn. Hoằng thái hoàng đế tất nhiên không chịu bỏ qua, liền hưng binh thảo phạt, nhưng lại liên tục chiến bại. Bất đắc dĩ, triều đình chiêu binh mãi mã, lại triệu tập giang hồ hào kiệt chống đỡ ngoại địch. Không nói đến dụng ý như thế nào, chỉ dụ truyền tới Huyền Nguyên quan thanh danh đang lên, Nguyên Phong liền nhận ra chỗ không đúng.

Ở thảo nguyên từng kiến thức chém giết đối trận của binh mã, cao thủ giang hồ căn bản không nên ra trận. Nguyên Phong thấy đây là kế một hòn đá ném hai chim của triều đình, nhưng cũng đành bất lực. Mà Hoằng An thì sợ, cho rằng đây là mưu kế hoàng đế đại ca nhằm vào hắn, chỉ có thể năn nỉ Nguyên Phong thay đạo quan xuất một phần lực để tránh người ta lấy cớ mình phản bội triều đình.

Có được thì phải có mất. Huyền Nguyên quan từ trong tay triều đình có được không ít lợi ích, đây chính là lúc phải trả ơn!

Biên cương ác chiến mười năm, vô số người giang hồ máu rải chiến trường. Nguy Tình của Đại Thương có được để hóa giải, rất nhiều giang hồ môn phái thuận theo, Nguyên Phong cũng dẫn theo một thân thương thế trở lại.

Huyền Nguyên quan có công với nước, khiến cho Hoằng An thật sự yên lòng. Mà Nguyên Phong bị thương nhiều năm khó có thể chữa khỏi, khi bảy mươi tuổi thì qua đời.

Thấy thần sắc sư phụ ảm đạm, Thiên Phúc lại nói:

- Nếu sư cô của ta biết ngài đã trở lại, không biết sẽ vui mừng tới thế nào!

Ngẩn ra, Lâm Nhất hỏi:

- Sư cô của ngươi?

- Ha ha! Là Thúy nhi sư cô! Nàng ta sau khi người đi mấy ngày thì tìm tới Huyền Nguyên quan, cũng bắt nạt ta không ít. Hiện giờ đã lớn tuổi, đi lại cũng khó khăn.

Thiên Phúc nói.

Thúy nhi có tu vi Tiên Thiên, gân cốt mạch khác với người thường. Chỉ cần không có gì bất trắc, nàng ta chắc vẫn còn sống. Khi thấy Thiên Phúc, Lâm Nhất cho rằnglà như vậy, hiện giờ có thể nghe Thiên Phúc chính miệng chứng thực, tâm thần đang buồn bực của hắn cũng vui vẻ hơn nhiều.

Đứng dậy quan sát xung quanh, Huyền Nguyên quan đã thay đổi không ít, chỉ có nơi này là vẫn hình dáng xưa. Thấy Thiên Phúc râu tóc bạc phơ cung kính đứng bên cạnh, Lâm Nhất khẽ thở dài hỏi

- Không biết lăng tẩm của Ngô đạo trưởng ở đâu?

Đối phương đáp:

- Gia phụ cả đời nghiên cứu y đạo, có được chút thanh danh, sau khi qua đời được gia tộc đón về quê cũ an táng rồi.

- Đại thiện!

Lâm Nhất gật gật đầu, bước về phía lều cỏ, khoanh chân ngồi xuống. Hắn giơ tay lên lấy Thanh Vân kiếm xuống, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chớp động, vẫn sắc bén như trước.

- Sư phụ, thanh bảo kiếm này được Huyền Nguyên quan xem như bảo vật trấn quan, cũng là tín vật của quan chủ, lúc trước Nguyên Phong sư huynh muốn thưởng thức một phen, ta cũng không cho.

Thiên Phúc ở bên cạnh cười nói.

Trường kiếm vào lại vỏ, Lâm Nhất mỉm cười ôn hòa,

- Lần này ta sẽ lưu lại một chi bảo vật trấn quan chân cho Huyền Nguyên quan.

- Sư phụ vẫn muốn đi à.

Trong thần sắc Thiên Phúc lộ ra vẻ không nỡ. Lâm Nhất trầm ngâm một thoáng, nói:

- Luôn có một chuyện phải tự tay chấm dứt mới được. Có điều ta sẽ ở thêm một đoạn thời gian, có lẽ là vài ba năm cũng chưa biết chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.