Lâm Nhất thu miếng ngọc giản lại, ánh mắt liếc xéo nhìn kẻ địch. Trong bàn tay phải của hắn, Kim long kiếm phun ra nuốt vào hào quang bất định. Tư thế của hắn như vậy hiển nhiên là muốn có một trận ác chiến...
- Như thế nào? Ha ha...
Kim Thánh không lên tiếng, nhưng Giám Dần lại bật cười ở miệng. Đám tu sĩ Ngoại giới đều tỏ vẻ sống chết mặc bay, ba vị cao thủ đường xa tìm đến cũng không dám đến gần. Mà tên tiểu tử trước mắt bọn hắn đây vẫn còn khoác lác không biết ngược. Lão khẽ phất ống tay áo, khiêu khích nói:
- Lâm Nhất! Ân oán giữa ngươi và chúng ta khó mà tiêu được, không ngại kết thúc ngay hôm nay đi...
Tiếp đó, theo hiệu lệnh, một hai trăm dáng người đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước Tẩy Tiên trì...
Cùng lúc đó, Lâm Nhất chợt cười lạnh một tiếng, nói:
- Ha ha! Lâm mỗ không đón tiếp nữa, ngày sau gặp lại...
Hắn nói đến đây thì còn không quên quay đầu thoáng nhìn lại, thoáng chốc, cả người đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Đám chuột nhắt đừng hòng trốn...
Tuy Kim Thánh kịp thời phát hiện ra hướng đi của Lâm Nhất, nhưng lại khó truy ra được tung tích. Tình huống diễn ra quá bất ngờ, không kịp đề phòng, gã không khỏi hậm hực gầm lớn một tiếng. Mà đám Yêu tộc khí thế hung hăng phi thân nhảy lên giữa không trung thì sững sờ vô cùng, thì hết nhìn đông đến nhìn tây, dáng vẻ mờ mịt không thôi! Còn chưa nói xong câu, người đã đi đâu mất rồi?
Nụ cười trên mặt Giám Dần cũng lập tức cứng đờ, lão cũng hoàn toàn không kịp trở tay. Tiểu tử nay xưa nay luôn giảo hoạt như vậy, hiện tại tu vi tăng vọt, lại càng thêm khó đối phó. Đột nhiên, lão khôi phục lại tinh thần, vội vàng hô lên:
- Ở trong Tiên cảnh này, hắn trốn không thoát đâu, đuổi theo...
Kim Thánh vừa định di chuyển, lại không khỏi quay đầu nhìn đồng bọn. Cả hai trao đổi ánh mắt rồi lập tức đáp xuống dưới, tiến vào Tẩy Tiên trì. Tiếp đó, bọn hắn liền truyền âm ra lệnh cho đám đệ tử, mọi người tập trung lại vây quanh một cái hố thật sâu. Thấy tình huống trước mắt, hai người không khỏi thầm than một tiếng may mắn.
Tẩy Tiên trì sớm đã thay đổi hoàn toàn, trong gốc ao lại xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy. Từ bên trong từng sợi mây mù chậm rãi sinh ra, giống như một dòng suối phun ra rồi chậm rãi hội tụ lại một chỗ. Chỉ sợ, muốn khôi phục lại trạng thái ban đầu thì cũng phải mất đến ngàn vạn năm. Nhưng mà, Thái Sơ chi khí cũng không hề khô cạn, nói không biết chừng, vẫn còn có thể giúp đám đệ tử tiếp tục rèn luyện tiên thể.
Hai dáng người lập tức đứng thẳng dậy, trong đó, Kim Thánh không chút trì hoãn, vội vàng phân phó hán tử luôn đi theo bên cạnh mình:
- Tất cả các ngươi để lại mười người hộ pháp, những người còn lại đi theo bản thể đuổi theo tiểu tử kia...
Nói xong, thì gã lại phi thân lao lên giữa không trung, đôi mắt hổ phách trừng lớn, khí thế kiêu ngạo nhìn bốn phương quát:
- Tất cả người ở Tẩy Tiên trì nghe đây, không được quấy rầy nhau! Kẻ nào dám bất kính, chính là kẻ địch của Đức Thiên Hoa gia, là địch của năm trăm Yêu tu ta, chắc chắn sẽ chước lấy họa diệt môn! Hừ hừ...
Sau khi để lại một lời đe dọa, gã liền vung tay lên, dẫn theo Giám Dần và khoảng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi Yêu Nhân gào thét rời đi...
Tẩy Tiên trì nhất thời hỗn loạn rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Ở giữa không trung, cách đó chừng mười dặm, đám người đang trố mắt nhìn lập tức lại xì xào bàn tán. Chỉ có Vũ Tử là một mình lẳng lặng nhìn theo phương hương mà những bóng người kia lao đi, như có điều suy nghĩ. “Kiếm quang rực rỡ chói mặt, khí khái vô địch, tư thế ngạo nghễ, tiếng cười không bị trói buộc, còn cả cái vẻ mờ mịt không hiểu quay đầu lại nhìn, còn cả những thứ trước mắt...”
“Mà Tẩy Tiên trì và Thăng Tiên đài cách nhau một quãng khá xa, hơn nữa đường xá lại khó đi. Nếu như muốn tìm đến đây thì phải mất ít nhất ba hôm.
Nhưng tại sao bên trong tiên cảnh lại xuất hiện thêm năm, sáu tên Yêu tộc?
Sư phụ vốn rất chú ý đến tình hình của Tiên vực, tại sao lại chưa từng nghe bà nhắc đến Yêu tộc? Là khinh thường hay là vẫn có chỗ xem nhẹ? Người nọ dẫn theo rất nhiều cao thủ Yêu tiên, đủ để xưng bá một phương, tác oai tác quái rồi...
Còn cả tên Lâm Nhất kia nữa. Hình như những nơi hắn xuất hiện sẽ dẫn động động tĩnh kinh thiên động địa! Hắn đắc tội với La gia thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại đắc tội với Yêu tộc hung hãn như vậy? Nghĩa phụ, La khôn Tử và La Hận Tử, mở miệng luôn nói là nguyên nhân chính là vì Vũ Tử ta! Nhưng mà nguyên do thật sự sau đó chẳng lẽ không phải vậy?
Nếu như nói như vậy thì ân oán giữa Lâm Nhất và Yêu tộc nhất định là còn có ẩn tình khác! Còn cả đủ chuyện thần dị lúc Độ kiếp nữa, sau ba ngày thành công luyện thành tiên thể, hơn nữa bị bao vây gọn trong lớp lớp vòng vây của cường địch, vẫn có thể chém giết hơn hai mươi người, thật không thể không làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn! Lúc nhận thấy thời cơ không ổn, liền quyết đoán quay người rời đi. Có thể thấy được hắn không phải là loại người lỗ mãng, ngoan cố! Cái kiểu làm vẻ ta đây, phô trương thanh thế kia chẳng qua là vì có dụng tâm kín đáo mà thôi. Thật ra hắn rất khôn khéo và cơ trí...
Nhưng mà vì sao Lâm Nhất hắn lại phải mạnh mẽ xông đến Thánh Vũ tiểu trúc của ta? Hơn nữa còn đả thương La Hận Tử? Mặc kệ lúc trước như thế nào, nhưng ngày hôm nay, hắn nhất định phải trả họa trục gia truyền cho ta!”
Nghĩ đến đây, Vũ Tử không nhịn được mà mím môi, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt, dáng vẻ lãnh diễm càng thêm động lòng người. Trong đôi mắt như làn thu thủy của nàng lại hiện lên một tia cố chấp. Nàng cũng không chần chừ nữa, thân hình khẽ động, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đường sao băng vội vã lao đi.
Chuyện diễn qua quá bất ngờ, chợt có người nhẹ giọng hoảng hốt thốt lên:
- Vũ tiên tử! Đám Yêu Tiên kia cực kỳ hung tàn, sao lại một mình mạo hiểm...
Có người nghe vậy cũng lập tức mở miệng phàn nàn:
- Tiên tử à! Tại sao không cho Lôi mỗ đi cùng...
Chỉ trong nháy mắt, đối phướng đã xa ngút ngàn dặm, không thấy đâu nữa rồi...
- Chậc chậc! Cửu Mục độn pháp quả nhiên thần kỳ...
- Mà thôi! Nơi này cất địa điểm Táng Tinh cũng không xa, trước tiên xem xét tình hình của Tẩy Tiên trì một phen, kế đó ta và ngươi đuổi theo cũng chưa muộn...
- Lôi huynh! Tẩy Tiên trì sinh biến, tại sao tiền bối các nhà không theo đến đây...
- Khụ, khụ! Chuyện này... Bình muội muội! Chuyện này vi huynh ta cũng không hiểu được! Có câu tâm tư của cao nhân, khó mà đo lường được...