- Mấy người kia không phải đã nói ra lai lịch nhà mình rồi sao? Giữa mọi người không tính là thật sự xa lạ!
Lời nói của hai người bừa bãi, La Thu Nương lại thấy mà không thể trách, tự nhiên cười nói, nói với Lâm Nhất:
- Ha ha! Hai người hắn si mê tiên đạo đã lâu rồi, tính tình mỗi người khác với người thường! Đồng đạo tán tu của Thông Châu ta gọi hắn là “ Điên Dương Tử” và “Si Phu Tử”...
Một điên một si? Ngược lại cũng hợp nhau, còn tăng thêm sức mạnh! Lâm Nhất gật đầu, nghe Cư Bình Tử nói thêm:
- Ba vị đạo hữu đó lai lịch không rõ, bọn ta cũng chỉ vô tình gặp được, vốn muốn đồng hành hỗ trợ nhau, bất đắc dĩ đối phương lại cố ý đi về phía Trọc hồ...
Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nhếch miệng cười nói:
- Nhưng mà ta không muốn bỏ bè gỗ đi...
Sau đó xoay người đi thẳng tới bên hồ, phất tay áo vung lên. Bè gỗ trên mặt hồ thoáng chốc đã biến mất, lúc này hắn mới quay người trở lại, hỏi Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc:
- Ta cũng không phải loại người chuyên quyền độc đoán! Không biết ý của các ngươi thế nào?
Nhìn thấy Lâm Nhất dễ dàng thu bè gỗ như thế, tựa như đám Cư Bình Tử lúc đó mới phát giác ra, không khỏi kinh ngạc. Cho dù “một điên một si”, thần sắc cũng tò mò như có điều suy nghĩ.
Mới vừa rồi lúc mấy người nói chuyện, Thiên Chấn Tử cũng không nhàn rỗi mà cầm đồ giản của tiên cảnh tinh tế kiểm tra. Câu hỏi của Lâm Nhất vang lên, gã thu hồi vật trong tay, nói:
- Theo như trên dư đồ tiên cảnh, chúng ta đã rời khỏi đường tắt của Cửu Trạch địa, chỉ cần cứ vậy đi về phía trước! Mà trước đó mấy vị đạo hữu này đã nói, không ngại thì cứ kết bạn cùng đi!
Tử Ngọc phụ họa, nói:
- Lại nghỉ tạm nửa ngày, sau đó di chuyển cũng không muộn!
Hai đệ tử cũng gật đầu theo, chỉ là một người nhìn Lâm Nhất, còn một người thì nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình.
Trong cái nhìn của bốn người này, có Cư Bình Tử thông hiểu rõ ràng tình hình tiên cảnh kết bạn đồng hành sẽ có lợi nhiều hơn hại. Phe mình người đông thế mạnh, căn bản không sợ đám tán tu Thông Châu này giữa đường gây chuyện. Mà Lâm Nhất lại mạnh mẽ, có thể nói là vượt quá tưởng tượng, là chỗ dựa lớn nhất trong chuyến này. Ai không biết suy xét, cứ thử tới gây phiền phức rồi nộp mười cái mạng được không?
Bỗng nhiên mới muộn màng nhận ra, Thiên Chấn Tử cả kinh nói:
- Lâm sư đệ, một cái túi càn khôn không rộng mấy trượng, chưa chắc chứa đủ bè gỗ! Còn ta lại chẳng bao giờ thấy ngươi...
Nói rồi gã còn mở rộng ống tay áo hoảng sợ lắc lắc, bên trong cất mười mấy cái túi càn khôn.
Sau khi giọng nói của Thiên Chấn Tử vang lên, mọi người có mặt đều nhìn về phía Lâm Nhất. Từ Ngọc hiếu kỳ nói:
- Túi càn khôn không phải treo ở bên hông, chính là cất trong ống tay áo hoặc trong ngực. Mà từ ngày đầu tiên ta gặp Lâm đạo hữu liền chưa từng thấy trên người hắn có đeo vật đó.
Chuyện nảy sinh ngoài ý muốn này làm Lâm Nhất ngầm hối hận. Cửu Châu, nam tu thường giấu túi càn khôn trong tay áo để dễ dàng sử dụng. Nữ tử lại thường buộc ở bên hông, giống như đồ trang trí túi hương vậy. Vì vậy, hắn vẫn chưa che giấu quá nhiều với Càn Khôn giới, cũng chưa bao giờ bị người khác lưu ý tới. Mà hiện nay lại bởi vì thu một cái bè gỗ mà đột nhiên khơi dậy sự kinh ngạc của đám Thiên Chấn Tử. Còn nhìn vẻ mặt của bốn người tới từ Thông Châu, hiển nhiên cũng nổi lòng nghi ngờ với chuyện này.
Trong Càn Khôn giới rộng khoảng mấy trăm trượng, còn túi càn khôn trống rỗng cũng chỉ có thể chứa đủ một cái bè gỗ. So sánh giữa hai cái, có thể nói khác nhau một trời một vực! Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc cảm thấy khó hiểu cùng hiếu kỳ là điều đương nhiên, chỉ tự trách mình nhất thời sơ sẩy!
Lâm Nhất nhún hai vai, thuận miệng nói:
- Càn khôn tự có diệu pháp, há lại có thể cho người khác biết rõ được!
Nói cùng với Thiên Chấn Tử, chẳng bằng nói hắn đang ứng phó với sự nghi kỵ của mấy tán tu kia.
La Thu Nương lại đột nhiên lên tiếng nói:
- Ha ha! Vị Thiên Chấn Tử đạo hữu này có chỗ không biết rồi, ngoài túi càn khôn ra còn có phương pháp Càn Khôn giới cùng Tụ Lý càn khôn nữa!
Chợt nghe thấy lời ấy, trong lòng Lâm Nhất hơi giật mình, chậm rãi xoay người nhìn về phía đối phương.
- Càn Khôn giới cùng Tụ Lý càn khôn là thế nào? Chẳng lẽ vị đạo hữu này am hiểu sâu đạo này?
Thiên Chấn Tử vô cùng kinh ngạc hỏi.
La Thu Nương mím môi cười, nói:
- Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy! Chẳng qua là biết được từ trong điển tịch mà thôi!
Ánh mắt nàng ta vô tình hoặc cố ý nhẹ liếc nhìn Lâm Nhất, nói tiếp:
- Đồn rằng Càn Khôn giới có khả năng chứa được cả sơn hà, Tụ Lý càn khôn lại có sự huyền diệu nạp được cả nhật nguyệt! Đó là thần thông của tiên nhân, không phải thứ chúng ta có thể tưởng được!
Thiên Chấn Tử thoải mái, lập tức bàn tay to ngăn lại, nói:
- Đã là thần thông của tiên nhân liền không liên quan tới sư đệ ta! Chắc là hắn đã giấu túi càn khôn ở nơi khó mà đoán được, không giống với người khác...
Nói rồi vẫn không quên quan sát hạ thân của Lâm Nhất, thấy thần sắc của đối phương không vui, lúc này gã mới cười ha ha bỏ qua. Đám Tử Ngọc cũng thu hồi tâm tư tò mò, tự đi tìm chỗ nghỉ tạm.
Trong lúc vô ý náo loạn như thế, Lâm Nhất đối với Thiên Chấn Tử tự ý nhiều chuyện như vậy cũng không thấy buồn bực, nhưng lại lưu ý tới La Thu Nương. Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một tán tu, vì sao lại có kiến thức như vậy? Còn Cư Bình Tử lại rõ tình hình tiên cảnh như lòng bàn tay, cho dù cửu đại tu sĩ Hóa Thần của Cửu Châu cũng không có năng lực này!
Ngoài ra, Bộ Dương Tử cùng Khuông Phu Tử “một điên một si”, không phải là đang giả ngây giả dại sao? Bốn tán tu của Thông Châu này không thể khinh thường!
Lúc Lâm Nhất đang âm thầm cân nhắc, La Thu Nương cách đó mấy trượng lại khẽ cười một tiếng, nói:
- Ha ha, mới rồi chẳng qua là câu nói đầu môi thôi, đạo hữu chớ trách!
Hắn xoay người liếc nhìn đối phương, đặt thiết bổng ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- La đạo hữu kiến thức rộng rãi, làm người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Bốn người Thông Châu ngồi chung với nhau, gắn bó không rời. Nhìn thấy Lâm Nhất khen La Thu Nương, Bộ Dương Tử trong đó không nhịn được xen vào nói:
- Ha ha, vị Lâm đạo hữu này đừng quên, Thu Nương tới từ Đăng Tiên cốc của Thông Châu...
Người này râu bạc tóc trắng, thân thể ục ịch tròn vo, khuôn mặt hồng nhuận mà không thấy được mấy nếp nhăn, khi cười rộ lên làm người ta cảm thấy rất vui vẻ. Một câu của gã còn chưa nói xong liền tự vui vẻ lắc lắc đầu, dáng vẻ ngu ngơ.
Ồ? Lâm Nhất đơn giản là đối mặt với mấy người kia. Bộ Dương Tử có ý định gỡ khúc mắc, La Thu Nương thì lơ đễnh mỉm cười lắc đầu, còn Cư Bình Tử lại vuốt râu trầm tư, duy chỉ có Khuông Phu Tử là dứt khoát ngồi trên mặt đất nhắm mắt tĩnh tọa.
Đăng Tiên cốc, còn có ý gì khác hay sao?