điếc tai nhức óc. Pháp thân của cự hổ trở nên toàn bộ tan rã. Cùng khoảnh khắc này, pháp lực khơi dậy càng hung mãnh hơn quét sạch bốn phương tám hướng. Một người ăn không kìm nổi, Lâm Nhất đột nhiên ngã lộn nhào té xuống...
Thế công của Giam Dần rơi vào khoảng không, không kịp kinh ngạc, liền bị phản ứng ngược trở lại dưới pháp lực mạnh mẽ bị ép buộc lui về sau, cho đến bên ngoài hơn mười trượng mới miễn cưỡng ổn định thân hình, bốn phía vẫn là tiếng gió rít gào, dư âm của sát khí. Ba tên Yêu tộc cao thủ thuận theo mà đến, đồng dạng là thương hoàng né tránh không ngừng. Lão ta kinh nghi một tiếng, có chút khó có thể tin nhìn xuống đi. Một kích toàn lực từ trên cao đi xuống, tăng thêm hai phần uy lực, lại vẫn không đối phó được tên tiểu tử kia...
Chính vào lúc này, trên sườn núi truyền đến một tiếng “Ầm...”, tiếp theo lại là một tiếng nổ trầm đục “Phịch...
ngã xuống đất.
Dư uy do pháp lực đụng nhau, không kém gì Phạm Thiên cảnh cao nhân lại một lần nữa xuất thủ. Bị nó họa lây, trận thế của các nhà tu sĩ trong giới tan ra ầm ầm, từng người một vội vàng bại lui tránh né. Mà Lâm Nhất lại đặt mông ngã trên sườn núi, rất chật vật không chịu nổi. Uy thế của Kim Long kiếm trên tay hắn không trở lại, lại trở thành dài bộ dáng tinh xảo hơn trước.
Mà chẳng qua giữa lúc thở dốc, Lâm Nhất đã ung dung bay lên, tiếp đó hai chân chấm đất từ từ đứng thẳng lên thân thể. Tinh thạch chỗ sườn núi bị đập ra một cái hố cạn, cũng may bản nhân không tổn hao chút nào. Hắn một tay cầm kiếm, một tay nhẹ nhàng rung lên vân bào, bấy giờ mới không chút hoang mang ngắm nhìn bốn phía, trong hai mắt vẫn huyết quang chớp động, khí thế lăng nhiên hùng hổ dọa người.
Một nhóm người của trong giới, tính cả Thiên Lang huynh đệ bên trong trốn ra ngoài mười mấy trượng, đều bị thần sắc hốt hoảng. Nhưng phàm là cao thủ của Hợp Thể đều bình yên vô sự. Chương Trọng Tử và mấy Luyện Hư đệ tử lại gặp vạ lây, từng người ít nhiều mang chút ít thương thế. Qua Linh Tử hành tung lén lút, không biết muốn làm gì...
Lâm Nhất ngược lại ngửa đầu, đuôi lông mày hơi nhếch một cái. Si loan thú nơi bầu trời và yêu vật hóa hình còn nhiều hơn ba, bốn mươi tên, có lẽ là bị mình đánh giết vỡ mật, nhất thời không ai dám lại dễ dàng xâm chiếm. Đám súc sinh kia nhìn như hung hãn khó dây dưa, kì thực linh trí không hoàn toàn, chỉ cần ứng đối đúng phương pháp, liền không đáng lo lắng.
Yêu Vương Giam Dần chẳng lẽ cũng bị Kim Long kiếm của mình dọa sợ sao? Bằng không, theo sự gian trá của lão ta, sao lại không nhân cơ hội làm khó dễ chứ? Đáng tiếc là, bằng vào tu vi của Hợp Thể hậu kỳ và pháp lực gần năm thành, vẫn thi triển không ra uy lực chân chính của Kim Long kiếm. Giờ này đối mặt một cao thủ Phạm Thiên cảnh, toàn thân thối lui đã không khó, nếu muốn giết đối phương chỉ có thể là tự bản thân mình tự nguyện thôi!
Nếu mượn nhờ Thái Sơ chi lực trong cơ thể đến thi triển Kim Long kiếm, thì thế nào? Mà điều này đến không dễ, còn phải dùng để bảo vệ tánh mạng mới được!
Giờ này đã là một, hai trăm năm trôi qua, còn có người nhớ mãi không quên cũng như dây dưa không ngừng đối với bảo vật của Yêu tộc tế đàn, thật ra thì ngoài bản thân mình dự liệu! Mà tình hình của Yêu vực như thế nào, Hổ Đầu có ngồi vững vàng vị trí của Yêu tôn hay không, cũng không biết được...
Mà giờ này khắc này, một tên Yêu Vương dĩ nhiên không làm gì được mình. Bất quá, cộng thêm cao thủ của Phạm Thiên cảnh khác thì sao? Có phải có chút phiền toái...
Vào thời khắc Lâm Nhất hãy còn đắn đo, đồng tử mắt chợt co rụt lại. Trên nghìn trượng, tên nam nhân trung niên tướng mạo dữ tợn kia nổi giận đùng đùng lao thẳng về phía mình. Theo một đạo tia chớp màu bạc rời khỏi tay, lập tức có thao thiên sát khí lăng không bức tới.
Lâm Nhất thấy thế, khóe miệng của hắn nhếch lên, ngẩng đầu đạp không mà lên. Trong nháy mắt hắn thu hồi Kim Long kiếm, dường như biến thành người khác. Khí thế kiêu ngạo bốp chát hiện ra, giương giọng nổi giận mắng:
- Yêu bối vô sỉ, chỉ dám lấy nhiều khi ít! Tiện nhân, còn không cùng nhau tới đọ sức một phen với Lâm mỗ, chờ đến khi nào hả...
Thương Quý đánh tới từ trên trời, tức giận càng tăng lên. Gặp một tên tu sĩ khinh thường như thế, thật sự là khiến người ta không thể nhịn được nữa. Hắn ta cáu kỉnh quát:
- Thương mỗ muốn chém tiểu tử này thành muôn mảnh, người bên ngoài không được nhúng tay!
Lời mới ra khỏi miệng, trên tay hắn pháp lực đổ trút xuống. Đạo thiểm điện kia bỗng nhiên hóa thành một con ngân giáp trường long hơn mười trượng, giương nanh múa vuốt, nuốt gió phun mây, hung hãn dị thường...
Giam Dần vẫn như cũ ở giữa không trung như có điều suy nghĩ, trên gương mặt cười quỷ dị dày đặc vẻ tham lam. Chỉ nhớ rõ tiểu tử kia là một tên long tu, cũng am hiểu ma tu thần thông. Ai ngờ mới giao thủ, nhìn thấy không ngờ lại là thủ đoạn của tiên gia, còn có chút cường đại mà bất phàm. Đó chẳng lẽ đều đến từ viễn cổ truyền thừa của yêu đàn sao? Nếu như đem làm của riêng, đợi một thời gian, còn sợ Hổ Đầu yêu tôn sao...?
Chợt nghe Thương Quý muốn một mình động thủ, Giam Dần lắc đầu không tán thành. Đã có người thay thế làm phiền, ngại gì không nhìn một lần ngao cò tranh nhau chứ!
Đúng lúc này, trên đất lại có người phẫn nộ quát:
- Qua Linh Tử, tên tiểu nhân nhà ngươi...
Giam Dần nghe tiếng nhìn lại, hơi cảm thấy bất ngờ. Trong một đám tu sĩ bên dưới, có người nhân cơ hội vụt lên tinh không, lập tức lại tế ra một tinh thuyền dùng để ẩn thân, tiếp đó kéo ra một đạo lưu quang nhanh chóng đã đi xa. Mà chưa được sự phân phó của Thương Quý, nên đám điểu nhân kia vẫn chưa đuổi theo.
Ý nghĩ nhoáng lên một cái, Giam Dần dĩ nhiên hiểu rõ ra, thật là khinh thường mỉm cười phun nước bọt. Tu sĩ nhìn như từng người một ra vẻ đạo mạo, kì thực là hạng người rắn chuột lưỡng đoan! Nhất là tên một mình chạy trối chết kia, không ngờ lại cực kỳ tương đương với tính tình của mình, thật là đáng ghét...
Một mình cưỡi tinh thuyền, thừa dịp Lâm Nhất cùng người liều mạng hỗn loạn muốn thoát thân mà đi, chính là Qua Linh Tử! Người kịp thời phát hiện cũng lên tiếng gầm lên, lại là Thành Nguyên Tử tương giao nhiều năm với ông ta!
Bốn phía sườn núi, tu sĩ của các nhà mặc dù không rõ đầu đuôi, vẫn từng người một oán giận không dứt. Không có ai nghĩ tới Qua Linh Tử sẽ lâm trận bỏ chạy, mà quay đầu lại nhìn ra hết thảy lại có dấu vết có thể dò theo.
Trên đường trước đây, Qua Linh Tử liên tục nói mê hoặc mọi người, đơn giản muốn từng bước dẫn đám người của trong giới vào bẫy rập. Lúc đó không ngờ lại không có ai nguyện ý tin tưởng Lâm Nhất thiện ý nhắc nhở, thế cho nên sai lầm lớn thành hối hận thì đã muộn! Mà giờ này kẻ cầm đầu lại mượn cơ hội trốn xa, lại là vì cái gì?
Vào thời khắc mọi người ngầm sinh áy náy, sự nghi ngờ lại lên, lại không quên được suy nghĩ nhiều, từng người một ngước đầu nhìn lên, thần sắc ân cần...