Vô Tiên

Chương 1024: Chương 1024: Thái độ khác thường (1)




...

Lại một lần mặt trời mới mọc lên. Tất cả Đan Dương Sơn đều đắm chìm ở dưới ánh bình minh.

Trên Thiên Cơ Phong, Lâm Nhất ngồi im ở trên vách núi đá cả đêm, chậm rãi mở mắt ra. Sức sống bừng bừng từ trong thiên địa vọt tới, khiến trong lòng người rung động. Chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong biển mây thì có người tới phía sau. Hắn nhướng mày, đồng tử hơi co lại. Chỉ trong chớp mắt, khí thế toàn thân hắn đã được khống chế, lập tức lại tiêu tan. Quả nhiên có người nói chuyện...

- Khi ta còn nhỏ tuổi cũng thường giống như ngươi, ngồi im ở trên đỉnh đám mây, phun ra nuốt vào khí tức của trời đất, cảm nhận huyền diệu của tạo hóa...

Lâm Nhất vén tay áo lên, xoay người chắp tay và cười ung dung nói:

- Yến tông chủ nâng đỡ! Tiểu tử sao có thể so sánh được với cao nhân như ngài chứ! Ta có lễ!

Cách xa một trượng là Yến Khởi đang đứng chắp tay sau lưng. Khi phát giác thì y đã tới gần, không khỏi khiến Lâm Nhất cảm thấy lo lắng không yên. Cao thủ vẫn là cao thủ, khiến người ta không dám khinh thường!

Khẽ gật đầu xem như lên tiếng chào, Yến Khởi trước sau như một. Y cũng không nhìn Lâm Nhất, chỉ lo nhìn ra biển mây ngoài xa, lại nói tiếp:

- Nay có đồng đạo Huyền Thiên môn tới chơi. Qua một canh giờ sau, ở trên Vân đài của Đan Dương Phong, hai nhà ngồi xuống nói chuyện. Ta là chủ nhà, tu sĩ Kim Đan có thể dắt theo hai người đệ tử...

Lâm Nhất bỗng nhiên mỉm cười, nói:

- Phái người thông báo một tiếng là được, đâu cần Yến tông chủ đích thân tới?

Yến Khởi liếc mắt nhìn, vuốt râu nói:

- Cao nhân Huyền Thiên môn cũng chỉ thường thôi, làm sao phải lo ngại! Bản tông muốn nói điều khác, ngươi chính là trưởng lão của Chính Dương tông ta...

- Ha ha! Cảm ơn Yến tông chủ đã chiếu cố!

Vẻ mặt Lâm Nhất thoải mái, hình như căn bản không có nghe ra được ẩn ý của đối phương. Hắn ngược lại rất tùy ý hỏi:

- Theo lời đồn, Đại Hạ từng xuất hiện qua một vị tuyệt thế cao thủ, có thể giết được Nguyên Tế Tử của Huyền Thiên môn khiến người ta kinh ngạc! Yến tông chủ có biết về lai lịch của người kia không...

- Hừ!

Yến Khởi bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, hình như sỉ nhục cả đời đều phát ra nhưng vân cố nhịn xuống, biến thành một vẻ mặt thâm trầm. Ánh mắt y lạnh lùng giống như từng cái trùy đánh về phá Lâm Nhất.

Tim đột nhiên đập mạnh nhưng vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, vô tội lắc đầu. Thấy hắn không giống giả vờ, lúc này vẻ mặt Yến Khởi mới dịu xuống.

Trước đây, trong tiên môn Đại Hạ có bốn cao thủ không ai bì nổi bị người sỉ nhục không nói, vẫn đánh một trận. Điều này chính là nỗi sỉ nhục đối với Yến Khởi tâm cao khí ngạo, y cũng luôn giấu diếm trong lòng. Y tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, quá mất mặt!

- Có một số việc còn chưa tới phiên ngươi biết được...

Ném ra một câu nói rất khó nghe, Yến Khởi ngạo nghễ rời đi.

Lâm Nhất vẫn đứng ngây tại chỗ, trố mắt một lát sau mới nhíu mày. Nguyên nhân Yến Khởi tức giận cũng không khó suy đoán, nhưng tính tình hắn thay đổi thất thường khiến người ta khó có thể lường được. Lời mới rồi nhìn như vô ý nhưng lại có chút dụng ý.

- Tiểu tử ngốc, bị người ta chửi đến mặt rồi sao? Đáng đời!

Giống như vừa bừng tỉnh sau giấc mộng đẹp, trong giọng nói lười biếng của lão Long vẫn mang theo vài phần không thoải mái. Thấy Lâm Nhất không lên tiếng trả lời, lão lại dạy dỗ:

- Ân uy đều phải xem trọng là thuật công tâm chế tạo, có gì để cân nhắc chứ? Tiểu tử kia chẳng qua muốn sử dụng ngươi mà thôi! Hừ! Hắn tính là thứ gì chứ, ta khinh!

Ban đầu đã tìm kiếm ra vài manh mối lại bị lão Long xen vào làm tất cả suy nghĩ rối loạn. Lâm Nhất dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn truyền âm cho Đông Phương Sóc, muốn dẫn hắn ta đi tới Đan Dương Phong. Bất kể thế nào, có cơ hội dẫn đồ đệ tăng thêm kiến thức cũng tốt, cũng là chuyện người là sư nên làm.

- Lâm tiểu tử, ở lại chỗ nát nước cạn này cũng vô nghĩa thôi! Ngươi xem có cơ hội vẫn là đi thôi!

Lão Long không chịu nổi cô đơn nói.

- Nước cạn? Cũng đã khiến ta chết đuối mấy lần rồi đấy! Tuy nhiên, lão Long là cao nhân kiến thức rộng rãi, có địa phương gì tốt, không ngại nói ra nghe thử đi!

Trong lúc chờ Đông Phương Sóc, Lâm Nhất nói chuyện cùng lão Long.

- Hừ! Một bụng tà hỏa không nơi hắt lại bắt nạt tới lão Long à? Tiểu tử, lá gan của ngươi to rồi đấy!

Lão Long cao giọng lại phách lối nói:

- Nơi ta biết thì ngươi không đi được, nói cũng vô ích. Ngoài ra, tu vi của ngươi quá yếu, có một số việc còn chưa tới phiên ngươi tới biết được, cái này...

Có lẽ phát hiện ra lời của mình nói có chút quen tai, lão Long dứt khoát không lên tiếng nữa. Câu nói sau cùng của lão không khác gì Yến Khởi, Lâm Nhất không quá để ý, mà phi thân xông xuống sườn núi, lao thẳng đến hướng Tử Vi cốc.

Sau khi tu vi đến Kim Đan trung kỳ, thần thức của Lâm Nhất có thể đạt tới tám trăm dặm. Khi hắn tìm Đông Phương Sóc, không nhìn thấy bóng dáng của đố phương trong động phủ nên tản thần thức ra. Ai ngờ, ngoài mấy trăm dặm lại xuất hiện tỉnh cảnh ngoài dự đoán.

...

Bên trong Quy Linh Cốc, bốn mùa đều như mùa xuân, có đủ kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Tử Vi cốc càng là bảo địa của Chính Dương tông, không chỉ linh khí nồng đậm, còn có dược thảo kỳ lạ mà chỗ khác không có.

Nơi này vốn là nơi trưởng bối của tông môn bế quan, người bình thường căn bản không thể đi tới. Mà trải qua tiên môn gặp loạn năm đó, sơn cốc yên lặng lại thành nơi các đệ tử thường tới. Không vì gì khác, chỉ vì có thể tìm được một vài dược thảo lâu năm mà thôi. Có đôi khi may mắn, thỉnh thoảng còn có thể bắt được một con linh cầm hoặc linh thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.