- Việc này không nên chậm trễ, mau mau dùng pháp lực tu vi trợ giúp Lâm Nhất thi triển thần thông...
Dị biến nhấc ngang, bên trong sân ngoại tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ngô Dung vẫn còn giằng co cùng Cửu Huyền phân thân ở xa xa, lại thần sắc khác biệt. Không cho hoài nghi, không ngờ hắn lại âm thầm đánh lén Cửu Huyền bản nhân bằng am hiểu hồn thể. Trước đó thấy Lâm Nhất thi triển thần thông có uy lực phi phàm, nhưng vì lực không bằng mà thua thất bại trong gang tấc, bấy giờ mới liều mình một đánh cược, gạch ngói cùng tan...
Gặp tình hình này, Ngọc Thắng và Hạo Độ không dám tiếp tục chần chờ, từng người khí thế vừa chuyển, thân hình một phân thành hai, lưu lại giằng co với phân thân, dùng bản tôn khu thể thiểm độn đánh tới.
Tới lúc này, ầm... một tiếng vang nặng nề, Ngô Dung hồn thể bốn phân năm tán, lại lập tức khép lại hung hăng quấn lấy Cửu Huyền, hai tay cũng tế ra pháp lực điên cuồng tấn công không thôi. Hai người trong trăm trượng, quang mang chớp động, sát khí tàn phá bừa bãi.
Cửu Huyền thấy biến không sợ hãi, tay áo huy vũ liên tục. Ba cỗ phân thân của y đồng thời làm khó dễ, mà phân thân Ngọc Thắng, Hạo Độ lưu lại kiệt lực ngăn trở, ngay cả Ngô Dung pháp thân cũng đang liều lĩnh đánh tới đối thủ.
Chỉ trong khoảnh khắc lại một trận nổ oành đùng liên tục, ba thân ảnh tan rã rơi về sơn cốc. Phân thân của Ngọc Thắng và Ngô Dung chỉ có tu vi Động Thiên sơ kỳ, căn bản không phải là đối thủ của phân thân Cửu Huyền. Còn nhục thân Ngô Dung lưu lại chính là pháp lực biến thành, tu vi lại không chịu nổi. Hai bên chống đỡ lẫn nhau như thế, tình hình có thể tưởng tượng được!
Hết thảy ý nghĩ chợt loé lên, Lâm Nhất vẫn kinh ngạc. Còn Ngọc Thắng và Ngô Dung đã lần lượt chạy vội tới gần, đều lảo đảo mép không ngừng ứa máu. Hai vị lão giả lại không nói lời gì tranh giành lao tới sau lưng, song song đưa ra một bàn tay vỗ mạnh trên hậu tâm của hắn, dưới pháp lực tấn mãnh và mạnh mẽ, không hẹn mà cùng lên tiếng mệnh nói:
- Cho ngươi mượn thần thông, tru diệt Cửu Huyền.
Lâm Nhất thoáng sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến. Hai đạo pháp lực hùng hồn trực thấu khí hải, lập tức điên cuồng chen chúc lao xuống tứ chi bách hài. Khi nào kinh mạch bị xung kích qua như thế, thoáng chốc muốn ngừng muốn nứt, khó nhịn được cơn đau nhức kịch liệt truyền đến làm tan nát cõi lòng, làm cho người khó kềm chế chỉ muốn lớn tiếng gào thét. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tinh huyết tràn ra từ tai từ mũi, khóe mắt rạn nứt, gân cốt quanh thân nổ vang hàng loạt, tu vi Tiên Quân viên mãn chợt thăng tới Động Thiên sơ kỳ, trung kỳ. Mà hai người sau lưng vẫn không chịu bỏ qua, chỉ cần Lâm Nhất hắn không thi triển thần thông tuyên tiết pháp lực, khó nói sẽ không nổ tan xác mà chết...
Ngay khoảnh khắc lại một tiếng nổ trầm đục. Bên ngoài 1500 trượng, thân ảnh Ngô Dung tan rã, cáu kỉnh la hét:
- Còn chưa động thủ, chờ đến khi nào...
Lâm Nhất cố chống đỡ, thần sắc trù trừ. Một khi động thủ, thế tất họa lây tới Ngô Dung...
Cửu Huyền đã thu hồi phân thân, sắc mặt uấn nộ, hai tay áo cấp tốc huy động, một phiến lợi mang màu bạc chợt bay thẳng tới bao phủ Ngô Dung không ngừng. Đối phương vì đánh lén không ngờ lại cam nguyện bỏ nhục thân, thực ngoài dự đoán. Thời khắc y thống hạ sát chiêu, quát lên:
- Trước hết lão phu để lại thần hồn câu tiêu cho ngươi, lại đi dọn dẹp tiểu tử kia...
Ngô Dung mới chịu làm bộ phản công, hồn thể đột nhiên ứ đọng, dường như vài tản mây tản lơ lửng bốn phía, lại bị cấm chế pháp lực cấm cố mà khó thành hình, chỉ đợi theo gió biến mất một khắc kia! Hồn thể hắn tu thành nhục thân, cực kỳ trắc trở, giờ này không có gì dựa vào, cảnh giới tu vi hãy còn kém một bậc. Hơn nữa luân phiên gặp trọng thương, hắn đã không có sức lực chống đỡ, không kìm nổi sinh lòng tuyệt vọng, liều mạng đánh tới Cửu Huyền, quát ầm lên:
- Đồng quy vu tận...
Trong hai mắt Cửu Huyền lãnh mang lập lòe, châm chọc nói:
- Hồn thể tự bạo? Lúc này đã chậm ...
Y giơ tay lên biến thành trảo chụp một cái, pháp lực có thể đạt được, hàn quang bắt đầu khởi động, hồn thể lơ lửng cùng theo băng kết lại vỡ toái lần nữa. Ngay thời khắc Ngô Dung sắp hồn phi phách tán, bỗng nhiên y phát hiện, đó là vật gì?
Một viên tinh thạch màu bạc lớn chừng quyền đầu ung dung bay gần, có khí cơ mãnh liệt và khó lường cùng bay tới, ẩn có phong lôi quán tai, đúng là uy lực Thiên kiếp...
Cửu Huyền thầm cảm thấy không ổn, ý nghĩ mới bắt đầu, một đạo bạch quang đột nhiên lóe lên, đâm vào người nhìn không thấy vật, ngay sau đó là rắc… một tiếng nổ kinh thiên động địa, nổ tung trước người kẻ này hơn ba trượng. Khoảng khắc ấy, lôi hỏa nổi giận như phong ba ầm ầm tới, quả thực chính là Thiên kiếp hàng với uy thế vô thượng khiến người không thể nào ngăn cản. Y hừ thảm một tiếng, bị đụng phải bay ra ngoài. Bị họa lây, vàitàn hồn Ngô Dung còn sót lại thưa thớt một trận, lập tức một đạo hào quang bích thúy vút nhanh đến.
Ngoài nghìn trượng, Cửu Huyền cực kỳ chật vật đã ngừng thân hình lại, mặt như màu đất, không kìm nổi há miệng phun ra một đạo máu bầm. Ngay cả tu vi thông thiên mà không cố kỵ gì, y vẫn có lúc hồ đồ. Vật vừa rồi rốt cuộc là vật gì? Còn nàng mới lén tới tới gần lại là ý gì...
Bên ngoài hơn mười trượng đồng thời hiện ra một bóng người áo trắng lung la lung lay. Người đó không ngờ lại là Thánh Nữ, trên gương mặt che vân sa lộ ra một vùng đỏ sẫm trông rất là kinh diễm. Hiển nhiên thương thế nàng ta không nhẹ...
Trong hai mắt của Cửu Huyền lộ ra hàn ý, vội vàng giương mắt nhìn chung quanh.
Chỉ thấy thiên địa bỗng nhiên biến đổi, nùng vân bốn màu đen, trắng, đỏ, xanh tự dưng sôi trào, theo hàn phong từ bốn phương cuốn ngược đến. Uy thế khó lường ấy dường như có Huyền Vũ vô kiến bất tồi, Bạch Hổ thế không thể đỡ, Chu Tước tàn khốc vô tình, còn có Thanh Long cuồng bá bạo ngược. Nó mạnh mẽ hùng hồn Tứ Tượng chi lực hội tụ vào một chỗ, lại hóa thành sát khí vô thượng, chỉ đợi nghiền yết, hủy diệt vạn vật...
Không biết do thương thế thảm trọng hay là cảm nhận được nguy cơ sinh tử, Cửu Huyền không kìm nổi rùng mình, đột nhiên chuyển hướng về phía trước, kêu lên thất thanh hỏi:
- Thần thông ra sao?
Lúc này, ba bóng người giữa không trung có chút bắt mắt.
Hai vị lão giả râu tóc tung bay, thần sắc rét lạnh. Lâm Nhất dẫn đầu mang hai tròng mắt như máu, sát khí ngập trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng quát:
- Mưa gió nổi lên bụi mù, hóa hỗn độn; âm dương tịch, thiên địa diệt.
Hắn giơ tay lên phía trước nhất chỉ:
- Tịch... Diệt...
..
p S: Ha ha, Lư Tử và Thảo Ngư đều đoán được một chữ trong tên của quyển. Lâm Nhất cố ý nói Tử Tang và Côn Tà cùng chết rồi, Cửu Huyền không phủ nhận cho thấy hắn thật sự chết rồi. Còn nguyên nhân cái chết, sau này có lẽ sẽ nhắc tới...