Lời nói của lão long đúng là lão khí hoành thu, lại khiến người ta không thể tức giận. Lâm Nhất cau mày suy nghĩ, trên tay xuất hiện một giới tử, chính là vật đoạt được ở Doanh đảo, cùng với ngọc phiến hóa thành Động Chân kinh.
Giới tử hình dạng xấu xí này luôn mang theo bên người, nhưng lại thủy chung khó phân biệt rốt cuộc. Nó chẳng lẽ chính là Càn Khôn giới mà lão long nói?
- Hừ! Có vật này là đủ rồi!
Lão long hừ một tiếng. Lâm Nhất khó hiểu hỏi:
- Lão long có thể chỉ giáo không?
- Chỉ giáo cái rắm! Việc đơn giản như vậy ta lười chẳng muốn dạy ngươi?
Lão long khinh thường thở dài một hơi. Chỉ giáo sao lại mất mặt? Lâm Nhất vừa định lên tiếng mỉm ai thì đối phương lại nói:
- Ngươi sao không thử tế luyện một phen?
Hừ một tiếng, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu. Là theo biện pháp tế luyện pháp khí hay là biện pháp tế luyện linh khí? Hắn dứt khoát không hỏi. Thuận tay đánh ra thủ quyết.
Giới tử bồng bềnh trước mặt, Lâm Nhất nặn ra một giọt máu dính lên đó, tế luyện giống như linh khí. Một lát sau, trên giới tử vốn không bắt mắt có hào quang chớp động, vật dơ bẩn bên trên mất hết, hiện ra trước mắt hắn là một chiếc nhẫn trắng sáng.
Thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc, Lâm Nhất không khỏi thầm nghĩ, mình đúng là ngốc thật! Lúc trước chỉ biết dùng thần thức để tra xét giới tử, nào có nghĩ đến tế luyện một vật không biết như vậy!
Theo tâm niệm khẽ động, giới tử đột nhiên bay đến trên ngón giữa tay phải của Lâm Nhất, trong nháy mắt đã chui vào trong da thịt. Hắn đang thầm lấy làm lạ thì giới tử lại hiện ra.
Vội vàng đưa thần thứcvào Càn Khôn giới, Lâm Nhất không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Một thiên địa mênh mông xuất hiện trước mắt hắn, to chừng trên dưới một trăm trượng. Đây là tái tạo Càn Khôn chân chính sao? Chẳng trách lão long ghét bỏ những túi Càn Khôn này của mình, so sánh với nó, hai bên có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Lâm Nhất ở trong Càn Khôn giới đi một vòng, kinh thán không thôi! Địa phương trên dưới một trăm trượng chỉ là một trong số đó, nó còn có nơi thứ hai thứ ba thứ tư. Vừa hay vòng quanh thành hình dáng của một chiếc nhẫn, ước chừng ba bốn trăm trượng.
- Ồ? Vẫn chật lắm!
Nghe thấy lão long lên tiếng, Lâm Nhất kinh ngạc. Địa phương lớn như vậy mà còn chê chật? Hắn sao biết tình hình của Càn Khôn giới nhỉ? Đối phương lại nói:
- Đừng quên ta đang ở đâu, ngạc nhiên cái gì?
Lão long ký thân ở trong thức hải, tất cả những gì mà thần thức của mình thấy đều không thể qua được mắt hắn. Nhưng Lâm Nhất lại cảm thấy buồn bực vì những lời này, địa phương to ba bốn trăm trượng mà vẫn còn chật? Có thể thấy được Càn Khôn giới này vẫn không được hắn để vào mắt.
- Lão long, túi rách, Càn Khôn giới mà chúng ta dùng vẫn là vật tầm thường. Vậy cao nhân thì dùng cái gì?
Lâm Nhất hỏi.
- Hừ! Ta biết tiểu tử ngươi không phục mà!
Một lời nói toạc tâm tư của Lâm Nhất, lão long nói:
- Cao nhân chân chính chẳng dùng gì hết, giới tử trận pháp thuận tay là có, chưa từng nghe câu trong tay áo có Càn Khôn à?
- Ngươi sớm biết ta có Càn Khôn giới, vì sao không lên tiếng nhắc nhở?
Lâm Nhất rất đúng lúc nói ra nghi hoặc trong lòng, nào ngờ đối phương lại hừ lạnh, nói:
- Vì sao phải nhắc nhở ngươi? biết ngươi sau này sẽ thành thứ gì!
Lời nói của Lão long không có một chút nể tình nào, khiến người ta nghẹn lời. Lâm Nhất đành phải thầm bĩu môi, chẳng có biện pháp gì. Cũng may, ít nhất còn có người nói chuyện.