Vô Tiên

Chương 2219: Chương 2219: Theo đường mà đi (2)




Thấy thế, Lâm Nhất ngừng lại rất xa. tới gần một tinh thể gần nhất, còn ở mười bên ngoài mấy vạn dặm. Trên đó không chỉ có thảo mộc phồn thịnh, nguyên khí dày đặc, còn có bóng dáng của tu sĩ tuần tra. Hơn mười tu sĩ đều là cao thủ Kim Tiên, từng người một sát khí quấn thân, hơn nữa thần tình lạnh như băng, quả nhiên chính là tồn tại như hồn khôi Hoa nô. Vòng ngoài đã đề phòng sâm nghiêm như thế, có thể tưởng tượng được bên trong cường đại và hung hiểm như thế nào!

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, thần sắc yên lặng biến ảo. Một cảm giác kích động cùng một tâm tư khó hiểu đột nhiên vọt tới, khiến người khó có thể tự giữ. Cho đến hồi lâu sau đó, hắn mới than dài, mang gương mặt hàn ý, xoay người bay về phía xa xa. Còn chưa đủ để nghiền nát tất cả đối thủ, còn không thể thản nhiên đối mặt những gì đã từng mất đi, vậy có thể đợi ngày sau vậy. . .

. .

Trên ngọn núi, trong mây mù, bóng dáng ba nữ tử đứng đối mặt với nhau.

Một thánh nữ mặc bạch y, vân sa che mặt thần tình không rõ.

Bên ngoài hơn mười trượng là hai nữ tử khác đang đứng. Trong đó Hoàng bà bà mặt mang bệnh trạng, thần sắc suy sút. Một bên còn lại là Trần Tử y phục hồng nhạt thướt tha, trán buông xuống.

- Chuyến đi Cửu Châu lần này vẫn chưa tìm gặp Lâm Nhất bản nhân, nhưng gặp một vị tiền bối Động Thiên cảnh, gây nên mấy trăm cao thủ vây công, khụ khụ. . .

Hoàng bà bà lưng còng, ho hai tiếng, thở phào suy yếu, tiếp đó nói:

- Vốn tưởng rằng lão bà ta không về được, ai ngờ đệ tử duy nhất của ta năm đó vẫn còn tồn tại hậu thế, cũng có giao tình cùng vị tiền bối kia không ít, bấy giờ mới may mắn. . .

Trần Tử lặng lẽ ngẩng đầu, con mắt sáng lập lòe, biết điều nhoẻn miệng cười.

- Bà bà ta muốn bế quan, nếu như chuyển biến tốt, hoặc có thể là hai mẹ con của ta duyên phận chưa hết, bằng không thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi, khụ khụ. . .

Hoàng bà bà lại là ho khan một trận, khóe miệng tràn ra một vệt máu.

- YAA.A.A... . .

Trần Tử kinh hô một tiếng, vội vươn tay nâng đỡ, ân cần kêu:

- Bà bà. . .

Thánh nữ luôn luôn yên lặng ngắm một già một trẻ trước mắt, lẳng lặng lắng nghe đối phương tự thuật. Thấy Hoàng bà bà bị thương nặng không chịu nổi, nàng ta giơ tay lên ném ra một bình thuốc, nói:

- Quãng đời đại chiến còn lại không dễ, kiếp sau gặp lại, thật ra thì phúc phận thâm hậu a! Như ngươi mong muốn, bế quan là được. . .

Trần Tử vội vàng đưa hai tay nhận lấy bình thuốc, thay mặt Hoàng bà bà hạ thấp người trí tạ.

Thánh nữ lời nói ôn hòa, không lạnh không nhạt hỏi tiếp:

- Người mà ngươi nói đó, chính là Ngô Dung một trong bốn Đại Tiên Tôn? Còn nữa, Lâm Nhất đi nơi nào?

Hoàng bà bà chưa nói chuyện, Trần Tử thủ cước linh xảo đổ ra đan dược tống tặng cho lão nuốt, không quên giành đáp trước:

- Lâm Nhất ra cửa đi xa, đến nay chưa về là Trần Tử tận mắt nhìn thấy! Lúc đó, nô nhi muội tử cũng ở tại chỗ nha. . .

Có lẽ có điều phát hiện, nàng ta lại không tâm cơ thè lưỡi nhoẻn miệng cười, áy náy nói ra:

- Tiên nô chính là đệ tử của Lâm Nhất, quen thân cùng vãn bối đã lâu. Ngô Dung tiền bối chịu bỏ qua cho bà bà, không can hệ gì cùng nàng. . .

Thánh nữ không trái ý, ngược lại mỉm cười nói ra:

- Trần Tử, thật ra ngươi là người già nhưng tâm không già.

Ánh mắt Trần Tử liếc trộm, bóng người bên ngoài mấy trượng không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Hoàng bà bà hoàn hoãn tình hình, kéo Trần Tử qua, nói:

- Nha đầu kia thuở nhỏ như thế, điên điên khùng khùng, không biết lễ phép. . . sau khi nàng ta oán trách một câu, tiếp đó trả lời:

- Người đó tự xưng Ngô Dung, hơn nữa tu vi cao thâm. Nhưng nghe nói năm đó Tiên tôn sớm đã bỏ mình. . .

- Bỏ mình?

Thánh nữ im lặng một lát, ý vị không rõ, nói:

- Hoặc có thể là năm đó bốn Đại Tiên Tôn đều còn sống, cũng chờ ngóc đầu trở lại.

Nàng ta bỗng nhiên chuyển hướng về phía xa xa, hơi xuất thần, lập tức nâng lên một cây ngón tay như nhánh hành ngọc, mang theo vài phần nghi ngờ, sâu kín lên tiếng:

- Gió đến vô tung, gió qua để lại vết. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.