Vô Tiên

Chương 1090: Chương 1090: Thì ra là vậy (1)




Mắt Công Dã Kiền lấp lóe tia sáng lạnh, tiến lên trước hai bước, khí thế khiếp người.

Mặt Công Dã Kiền hơi dữ tợn quát vào mặt Lâm Nhất:

- Tiểu tử, hãy xưng tên ra!

Mặt Lâm Nhất không hèn không kiêu, bình tĩnh nói:

- Tại hạ là Lâm Nhất.

Đã có người chỉ ra, chính chủ cũng tự xưng tên, nhưng Công Dã Kiền vẫn khó tin lắc đầu, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi giết nhi tử út Công Dã Bình của bản tông chủ?

Lâm Nhất gật đầu, không phủ nhận.

Công Dã Kiền vốn tưởng sẽ nghe những lời đùn đẩy, đau khổ xin tha, nào ngờ người trẻ tuổi trước mắt bình tĩnh như thế.

Công Dã Kiền xanh mặt rít qua kẽ răng:

- Cướp được chí bảo trong Huyền Thiên tiên cảnh, trốn thoát trước mặt hai vị cao thủ Nguyên Anh, giờ giết nhi tử út của bản tông chủ mà không thấy hoảng loạn, ngươi quả nhiên là Lâm Nhất đó!

Công Dã Kiền tạm dừng, vung cánh tay, tức giận quát:

- Ngươi chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng dựa vào cái gì giết Công Dã Bình? Mau dâng lên bí kíp tiên cảnh của ngươi, bản tông chủ sẽ cho ngươi chết mau chút!

Lâm Nhất lùi lại một bước, cất đi Huyền Kim Thiết Bổng. Thấy bộ dạng của đối phương làm vẻ mặt cảnh giác của hắn giãn ra, khóe môi cong lên.

Lâm Nhất nói:

- Tại hạ dựa vào cái gì giết Công Dã Bình? Tiền bối cứ đi tìm Vệ Tòng hỏi sẽ rõ.

Công Dã Kiền càng tức điên:

- Vệ Tòng? Bản tông chủ luôn đối xử tốt với hắn, còn truyền cho Cửu Tuyệt Âm Sát Lôi . . .

Lão quát lớn:

- Đạt Mông!

Đạt Mông đen mặt, cúi đầu bước lên trước một bước, đang định trả lời thì Công Dã Kiền phất tay, trừng mắt Lâm Nhất:

- Chuyện Vệ Tòng tạm gác sang bên, mau dâng lên kinh thư của ngươi, nếu không . . .

Lâm Nhất khinh miệt hỏi ngược lại:

- Ha ha, nếu không thì tiền bối sẽ cưỡng ép sưu hồn của tại hạ?

Lâm Nhất cười khẩy nói:

- Nếu cách đó dùng được thì Động Chân Kinh đã sớm lưu truyền trên cõi đời, dù chết kiểu gì thì cuối cùng tại hạ cũng không thể rời khỏi đây. Công Dã tiền bối cứ tâm sự về giao ước với hai vị tiền bối trước đi.

Lâm Nhất đút hai tay vào ống tay áo, tùy ý đứng một bên, vẻ mặt ăn vạ xấu xa.

Lâm Nhất thu hoạch được bí kíp tiên cảnh là cái gì? Nhiều năm qua không ai biết, giờ hắn nói ra ba chữ Động Chân Kinh làm mọi người ở đây rung động.

Sau khi ép hỏi một câu, khí thế trên người Công Dã Kiền bùng nổ:

- Động Chân Kinh? Bí kiếp tiên cảnh là Động Chân Kinh?

Yến Khởi lạc giọng hỏi:

- Thiên kinh văn kia là Động Chân Kinh!?

Nhạc Thành Tử vuốt râu dài, mắt lóe tia suy tư:

- . . .

Lâm Nhất thấy hết biểu tình của đám người, nói:

- Tại hạ không biết bí kíp tiên cảnh là vật gì, thứ tại hạ lấy được từ trong Huyền Thiên Điện là Động Chân Kinh này. Thiên kinh văn từng trợ giúp Yến tông chủ kết anh chỉ là vài đoạn trong đó, trong kinh có nói Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể là ban đầu của tiên đạo. Tu sĩ Đại Hạ ta không có ai chính thức bước vào chính đồ, cho nên kinh thư vô dụng với các ngươi.

Công Dã Kiền phất tay, vẻ mặt phấn khởi nói:

- Ai bảo vô dụng? Rất hữu dụng! Sau Nguyên Anh còn có Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể? Tiểu tử, giao Động Chân Kinh ra!

Công Dã Kiền hùng hổ, khí thế khiến người sợ.

Lâm Nhất giật thót tim, ống tay áo rung nhẹ. Hai bóng người một trái một phải bỗng lao lên. Mới qua một giây mà Yến Khởi, Nhạc Thành Tử đã biến mất tại chỗ, khoảnh khắc xuất hiện gần sau lưng Lâm Nhất, hình thành thế vạc ba chân với Công Dã Kiền, bao vây hắn vào giữa.

Công Dã Kiền tăng mạnh khí thế, sát khí khiếp người:

- Ngươi dám cản trở ta?

Vẻ mặt Yến Khởi ngạo nghễ không nhường bước.

Nhạc Thành Tử thì bất đắc dĩ cười nói:

- Công Dã Kiền, ngươi muốn báo thù vì nhi tử thì không ai ngăn cản, nhưng Động Chân Kinh không phải của một mình ngươi.

Đầu óc Lâm Nhất xoay nhanh, mắt lấp lóe tia sáng. Lăng Bá che chở Lãnh Thúy trốn sang một bên. Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo, Đạt Mông, Uổng Xích lùi ra xa, phong kín các hướng đi.

Lòng Lâm Nhất lạnh lẽo, nhếch mép cười nhạt:

- Trong trận pháp, trong trùng vây, một tiểu tử như ta có thể chạy đi đâu? Các vị tiền bối hãy bàn bạc lại giao ước vốn có đã, cần gì xé rách da mặt chỉ vì một quyển kinh thư?

Lâm Nhất lúc này chỉ là dê núi đợi làm thịt, là cá nằm trên thớt, nhưng không biết sống chết lo nghĩ cho người khác. Nhưng lời hắn nói không bị ai cười nhạo, ngược lại khiến ba vị cao thủ Nguyên Anh càng thận trọng hơn.

Công Dã Kiền quét mắt qua Yến Khởi và Nhạc Thành Tử, thấy hai người này không định dừng tay thì cố nén lửa giận, sắc mặt âm trầm chợt thay đổi.

Công Dã Kiền cao giọng cười lạnh nói:

- Nếu thật sự muốn đánh không chết không ngừng thì Công Dã Kiền này sẽ chơi tới cùng!

Mặt Yến Khởi không biểu tình lạnh lùng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.