Vô Tiên

Chương 622: Chương 622: Thiện lợi không tranh chấp... (1)




... ... ... ... ...

- Lâm Nhất, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Ngươi là sợ làm phiền hà Đan Nguyên tông a! Chớ để ý bối cảnh của Vạn gia như thế nào, có ta ở đây, kiểu gì cũng bảo vệ ngươi chu toàn.

Nhược Thủy chân nhân trầm ngâm, giọng nói vừa chuyển, nghiêm túc nói ra:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, cách nghĩ của ngươi sau khi đi tới Đại Hạ là gì?

Lâm Nhất nhìn Nhược Thủy chân nhân trước mắt, hắn liền nghĩ đến Tô tiên sinh, làm thế nào không tin thành ý của đối phương chứ! Thân thể mặc dù còn hư nhược, hắn trầm tư một lát sau, nói ra:

- Vãn bối chỉ muốn biết, vãn bối có thể đi bao xa trên con đường này!

Nhược Thủy nhìn chăm chú thật sâu vào Lâm Nhất, qua hồi lâu sau, ông ta mới cảm xúc sâu đậm thở dài:

- Ta lúc đầu không phải là không như thế! Cái gọi là tiên đạo, biết bao mờ ảo a! Lúc trước phiêu dương qua biển, sau khi nhiều lần trải qua gian khổ, vừa khổ tu hơn mười năm. Giờ này ta mới sáng tỏ, đây là một đường về không có điểm cuối a!

- Tiền bối sao lại nói ra lời này?

Lâm Nhất kinh ngạc hỏi.

Nhược Thủy nho nhã phong dật, thần sắc trở nên thương nhiên. Ông ta nhìn Lâm Nhất, cười nhàn nhạt hỏi:

- Tu tiên bất quá là con đường trường sinh, cuối cùng vẫn phải cát bụi trở về với cát bụi, hóa thành hư không. Mà những tiên nhân tồn tại trong điển tịch hoặc là lời đồn đãi, người chân chính bất tử, ít nhất ta chưa từng gặp, ngươi đã gặp qua chưa?

Lâm Nhất lắc đầu.

Nhược Thủy sâu kín nói ra:

- Nhớ ngày đó, sau khi ta may mắn Trúc Cơ, đối với tiên đạo đã có kỳ vọng và hướng tới lớn lao. Thế nhưng giờ này thì thế nào, tu vi khó có thể tiến thêm, dùng thời gian không tới trăm năm, liền sẽ vì thọ nguyên đã tiêu hao hết mà thân tử đạo vẫn. Mặc dù may mắn trời ban, giả dụ năm nào đó tu được Kim Đan, thì đã làm sao? Thọ nguyên kéo dài, nhưng mà tu vi tăng lên cũng càng thêm khó khăn. Khi ngươi đắm chìm trong khổ tu không biết ngày đêm, khả năng tu tới Nguyên Anh kỳ vẫn như cũ xa không thể với tới. Hoặc có thể là, vào lúc ngươi bế quan nhập định, liền lại một lần nữa đã tiêu hao hết tuổi thọ, mà không tỉnh lại nữa.

- Sau khi Nguyên Anh, còn có Hóa Thần kỳ trong lời đồn, sau Hóa Thần kỳ, nghe nói còn có Luyện Hư, Hóa Hư, Phá Hư và Hợp Thể. Mà tu vi sau khi đi đến Hợp Thể kỳ liền có thể thành tiên sao? Ta xem chưa chắc, nói không chừng còn phải tiếp tục khổ tu không thôi.

Nhược Thủy nói đến chỗ này, ông ta bình thường trở lại nhoẻn miệng cười:

- Ta là mệt mỏi, mặc dù trầm mê với đan đạo mà làm trễ nãi tu vi tăng lên, nhưng cũng tự đắc tự nhạc!

Lâm Nhất cảm nhận được vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi trên người của Nhược Thủy, hắn cũng lâm vào trong mờ mịt!

- Lâm Nhất, ngươi còn muốn biết ngươi có thể đi bao xa không?

Giọng của Nhược Thủy cũng không có ý chất vấn, trong ánh mắt của ông ta có chứa chút mong đợi, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhất.

Thần sắc mê loạn trong mắt dần dần trở nên thanh minh, Lâm Nhất yên lặng gật đầu.

Đối với chuyện này, Nhược Thủy không cho là ngang ngược, ngược lại ánh mắt hàm chứa tán thưởng nói ra:

- Nếu ngươi ý đã quyết, ta liền vì ngươi châm chước một phen.

Tuy có ý báo cho Lâm Nhất, để tránh người trẻ tuổi này theo đuổi quá cao xa không thực tế mà cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì. Thế nhưng trong lòng của Nhược Thủy vẫn kỳ vọng đối phương có một phen kiến thụ, đi xa hơn trên tiên đạo. Hoặc có thể là, Lâm Nhất nhận lấy, còn có một phần mộng tưởng của ông ta.

- Ngươi mặc dù đắc tội Vạn gia, sự việc lại vì Đan Nguyên tông ta dựng lên. Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, chính là Chính Dương tông cũng không tiện nói gì. Thế nhưng ta vì sao phải hỏi ngươi câu hỏi lúc trước chứ?

Ngữ khí của ông ta ngưng đọng lại, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất tiếp tục nói ra:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.