Vô Tiên

Chương 1879: Chương 1879: Thiên Ma kết giới (2)




- Đạo Tôn lấy Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận hình thành nguyên châu hỗn độn, lại ẩn thân trong động phủ kết giới La gia, năm năm qua an nguy không ngại, mà Ma Tôn ta luyện ma cốt phân thân, tự có bí cảnh thần thông, lại xưng Thiên Ma kết giới.

- Đạo Tôn? Ma Tôn...

Song mi Long Anh hơi dựng thẳng, quát hỏi:

- Ngươi muốn lấy đại bản tôn hay sao?

- Ta không có ý này.

Khóe miệng Ma Anh nhếch lên, hỏi ngược lại:

- Không lấy tôn xưng, nên làm như thế nào?

Hắn làm xấu cười một tiếng, nói tiếp :

- Ta đã tu tới Hợp Thể hậu kỳ, ngươi đã là trung kỳ viên mãn, chỉ có Đạo Tôn tiến cảnh chậm chạp...

Thấy đối phương không có động tĩnh gì, hắn lại nói:

- Sau này ngươi sẽ là Long Tôn, xưng hô mà thôi, không cần tính toán nhiều.

Bên trong tam Anh, chỉ có Ma Anh có tu vi cùng thần thông cường đại nhất, lúc này tà cuồng càng lúc càng sâu. Hắn có chút đắc ý nói :

- Trốn dưới đất này có nhiều bất tiện, ta nhập bên trong kết giới tu luyện như thế nào?

Hắn vừa nói xong, đã biến mất tại chỗ. Long Anh xem thường hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng biến mất thân hình. Nguyên địa nơi này chỉ còn lại chùm sáng màu đen bằng quả đấm, cùng bốn phía yên lặng hòa cùng một thể.

Có điều trong nháy mắt, Long Anh đến Thiên Ma kết giới, đây là một thung lũng thật lớn, trong phạm vi vạn dặm không có một ngọn cỏ, hoang vắng dị thường. Một tầng khói mù dày đặc che khuất sắc trời, ngăn chặn thần thức. Dưới bóng đêm mông lung, còn có âm hàn không tên đập vào mặt, khiến người ta như rơi xuống vực sâu Cửu Uyên.

Đúng lúc này, Ma Anh trong không trung xông ra, như cá gặp nước, cười ha ha, nói :

- Không ngại luận bàn một chút, thử xem ngũ ấn hợp nhất.

Lời còn chưa dứt, hai tay hắn đã nhanh chóng vung lên, ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm lẻ tám, hai trăm năm sáu đường thủ ấn nối gót bay ra, bỗng nhiên một thanh cự phủ xuất ra....

Hai tay Long Anh chắp sau lưng cao ngạo, bá khí hoàn toàn không ai bì nổi. Đột nhiên đối mặt xuất hiện nhiều khiêu khích, hắn không rảnh để ý, chỉ lạnh lùng liếc xéo.

Sau khi hai trăm năm sáu đạo thủ ấn xuất ra, Ma Anh vẫn như cũ không chịu dừng lại, quang mang chớp động, phù văn không ngừng gia trì phía trên cự phủ giữa không trung. Ba trăm năm sáu, bốn trăm năm sáu, không đợi hắn xuất ra năm trăm đường thủ ấn, pháp lực cùng thần thức đột nhiên bị loạn, liệt diễm lượn lờ cự phủ bỗng nhiên băng mang thoáng hiện, lập tức mất đi khống chế, ầm vang bổ về phía Long Anh.

Nhưng vào lúc đó, một tiếng sét giáng xuống trên bầu trời đêm, liệt diễm băng mang hòa lẫn, thanh thế kinh người. Trong nháy mắt Thiên Ma Ấn đột kích ngược lại quay về, bị gây nên pháp lực phản thệ, Ma Anh cả kinh quay đầu nhảy lên cho đến bên ngoài ngàn trượng mới rơi bịch xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy không sao lảo đảo bò lên, lại nghe Long Anh cười nhạo :

- Huyền Vũ Ấn năm trăm mười hai đường thủ ấn, tăng thêm Nhật, Nguyệt, Nhân cùng Chu Tước, tổng cộng có gần ngàn đường thủ ấn, rất khó tùy tiện thi triển. Mà ngươi tu vi không tầm thường, nhưng không có bản tôn thần thức cường đại, còn phải siêng năng tu luyện thêm mới có thể, tránh khỏi mơ tưởng xa vời...

Ma Anh vô cùng ngạc nhiên, hắn chỉ nghe tiếng, không nhìn thấy người, hắn hiếu kỳ hỏi :

- Trong thần thức của ta vì sao không nhìn thấy ngươi? Ngươi Tu thành Ẩn Long Quyết?

Bên ngoài gang tấc, Long Anh chậm rãi hiện thân, hắn châm chọc nói :

- Tu vi của ta yếu hơn ngươi một bậc, mà Thăng Long Quyết tức là Ẩn Long Quyết đúng lúc tu đến tiểu thành cảnh, cho dù là bản tôn huyễn đồng cũng khó mà phát giác. Giờ khắc này, nếu ta thừa cơ xuất thủ, số phận ngươi sẽ như thế nào?

- Hừ, ta còn có uy lực của Thiên Sát Lôi Hỏa...

Ma Anh không phục, nhưng khoát tay nói:

- Thôi, hai người chúng ta có đánh nhau cũng chẳng ai chiếm được tiện nghi. Ta muốn tu luyện Thiên Ma Cửu Ấn, ngươi cứ tùy tiện đi.

Long Anh khinh thường đức hạnh của Ma Anh, tìm một chỗ bố trí cấm pháp, sau đó lấy ra Tiên Tinh điều tức hơi thở. Hắn muốn tiếp tục tăng cao tu vi, tránh bị huynh đệ của mình khi dễ.

...

Trong động phủ kết giới La gia, Lâm Nhất vẫn nắm khối ngọc giản trong tay sững sờ đến xuất thần. Tình hình bên ngoài ba triệu dặm hắn rất rõ ràng. Long Tôn, Ma Tôn? Cách gọi không tệ, sau này cứ gọi vậy đi. Có thể hai người các ngươi không thể đánh nhau, đợi một thời gian nữa không phải bản tôn sẽ bị khi dễ sao? Có điều, thời gian trong chớp mắt trôi qua năm năm, tâm tư đều đặt bên trong Ngũ Hành Chính Nguyên, tu vi của hắn cũng chỉ ngừng bước không tiến, thật không chấp nhận được...

Lâm Nhất nhìn ngọc giản trong tay một chút, âm thầm nhẹ gật đầu. Mấy năm qua, tiếp tục không ngừng thăm dò, đối với bản Ngũ Hành Chính Nguyên nay xem như có chút tâm đắc. Hắn đem thu vào, lại muốn bố trí Tụ Nguyên trận pháp trong động phủ, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tia khí thế bị biến mất trong cơ thể lại chậm rãi trở về.

Im lặng một lát, Lâm Nhất nhảy dựng lên, một tay nắm lấy bồ đoàn trong tay nhẹ nhàng dò xét, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.