Cửa động có lôi quang như thác nước như tấm mành. Còn sơn động lớn mấy trượng này lại đầy đất hài cốt của người chết.
Nhớ lại vào thời điểm ở Thiên Ma cốc, người của Thiên Ma Tộc đã từng nhắc tới, Ma Kiếp cốc chính là vùng đất độ kiếp dành cho tộc nhân tu luyện. Nói như thế, những hài cốt này có thể là những tu sĩ của Thiên Ma Tộc lưu lại.
Chỉ có điều, trong di hài của những xương cốt to lớn kia, chỗ góc của sơn động không ngờ lại có một khối hài cốt với thân thể nhỏ rất nhiều ngồi xếp bằng dựa vào tường.
Trong sự ngạc nhiên, Lâm Nhất từ từ đi tới, cúi người tử tế quan sát.
Hài cốt bởi vì Lôi Linh chi lực ăn mòn nên chỉ còn lại nửa thân thể, lại có thể phân biệt ra được sự khác biệt với người khác. Vóc người của người này tương đương với tu sĩ trong phàm tục. Trên xương cốt vô cùng bóng sáng ấy, còn mơ hồ chớp động lôi quang nhè nhẹ.
Hài cốt này cũng không phải người của Thiên Ma Tộc lưu lại, chẳng lẽ trước mình và Lỗ Nha, còn có người khác xâm nhập nơi này hay sao?
Trong lòng linh quang nhoáng lên một cái, Lâm Nhất bỗng nhiên nhớ lại Hoa Trần Tử giảo hoạt như hồ kia. Lão yêu tinh ấy, không, ma nữ ấy đã từng có qua một đoạn nói chuyện trước cửa đá dưới đất của Vị Ương hải, bảo là muốn đi ma trủng tìm tung tích của tổ sư Thiên Đạo Môn. Lúc đó, bản thân mình đã phát hiện cô gái kia xảo trá, lặp tức chưa để trong lòng lời nói của cô ta. Giờ này xem ra, ngôn ngữ mê hoặc mà nàng ta dùng vào lúc đánh lén, chưa chắc đều là lời nói dối.
Cỗ hài cốt này, chẳng lẽ chính là tổ sư của Thiên Đạo môn lưu lại sao?
Lâm Nhất nghĩ đến đây, hắn phủi nhẹ lớp bụi trên đất, lần nữa tử tế tra xét. Chốc lát, hắn có chút thất vọng đứng thẳng người lên. Trên dưới trái phải của di hài cũng không có dấu vết của túi càn khôn. Như thế, thân phận cùng lai lịch của di hài này không thể nào biết được.
Lâm Nhất ngược lại nhìn mảnh xương vỡ đầy đất, hắn không khỏi ngầm thở dài.
Dưới thiên uy, lôi kiếp huy hoàng, hơi không cẩn thận, khó tránh khỏi rơi vào kết thân quả thân tử đạo tiêu! Nhưng mà mặc dù như thế, từng có người nào chùn bước sao? Những người mở đường này, không có gì không phải là bạn đồng hành của mình. . .
Trong lúc nhất thời, Lâm Nhất âu sầu trong lòng, ngơ ngác thất thần. Giây lát sau đó, hắn tự tay vung khẽ, toàn bộ hài cốt trong sơn động nát vụ thành một đống.
Bất kể những người này là người nào, sau khi đạo vẫn, còn phải chịu sự tàn phế do Lôi Linh hành hạ, ta người đến sau này lại há có thể nào ngồi yên không lý đến? Hơn nữa hắn thu liễm, thời điểm ngày khác xuống núi, lại an táng vậy!
Lâm Nhất ném ra nhẹ nhàng một túi càn khôn, thu thập đống di hài kia vào trong đó. Hắn thấy trong sơn động nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, liền muốn khoanh chân ngồi xuống, lại thần sắc biến đổi.
Chỉ thấy cái túi càn khôn chứa di hài kia chưa bay trở về, liền bị từng tia từng luồng hồ quang xoay chung quanh, theo sau chính là một tiếng “Ầm!“. . .
Sau tiếng nổ trầm đục, khuôn mặt của Lâm Nhất ngạc nhiên. Túi càn khôn khó có thể chịu đựng Lôi Linh chi lực nên nổ tung, nhưng mà di hài được chứa trong đó không ngờ lại cùng theo hóa thành hư vô.
Lâm Nhất nhìn sơn động trống rỗng, qua một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại. Túi càn khôn bị hủy, đồ vật bên trong cũng biến mất vô ảnh vô tung. . .
- Hiếm thấy vô cùng!
Trong thức hải, đột nhiên có người nói chuyện:
- Tu Di giới tử, cũng không phải là giả lập, mà là càn khôn tá pháp chi diệu. . .
Lâm Nhất nghe tiếng, trong lòng chợt động. Từ khi leo lên đỉnh Lôi Hỏa sơn này, vị cao nhân kia liền ngại làm ồn nơi đây mà không động tĩnh, lại ở nơi này nói tới nói lui. Hắn vội hỏi tiếp:
- Lão Long nói là, một phương thiên địa trong túi càn khôn này cũng không phải hư cấu tạo thành, mà là đến từ hư không, có chỗ đi khác. . .
- Nói không sai! Túi càn khôn bị hủy, đồ vật bên trong nhìn như không có, bất quá là bởi vậy mà vào, thì đi tới một chỗ mà ngươi nhìn không mà thấy thôi, vẫn chưa chân chính thất lạc! Mà tình hình như thế, tùy chỗ mà khác nhau, không hoàn toàn tương đồng. . .
Lão Long nói.
Lâm Nhất không hiểu, hỏi:
- Cái gì gọi là không hoàn toàn giống nhau? Chẳng lẽ ở chỗ khác hủy túi càn khôn, đồ vật bên trong sẽ không biến mất sao?
- Đến từ chỗ nào, đi về chỗ ấy! Chỗ này vốn là chỗ hư không xuyên qua, hết thảy trở về hư không, một cách tự nhiên. . .
Lão Long đáp.
Vốn là chỗ hư không xuyên qua. . . Đầu của Lâm Nhất thầm nghĩ, chỗ này nếu như là 'Ma trủng' của Hoa Trần Tử nói tới, chớ không phải là xuyên qua hư không thất lạc đến đây thì sao? Những điều nghe thấy gặp được trước đó, đều là hết thảy của viễn cổ từng tồn tại ư? Nếu như vậy, di hài vừa rồi hẳn không có chỗ để đi. . .
Chốc lát, Lâm Nhất lại lắc đầu. Bản thân mình phải đi nơi nào? Trước mắt bị vây ở chỗ này, đã tiêu hao hết thọ nguyên hóa thành một đống hài cốt, vẫn bị Lỗ Nha bắt buộc tiếp tục khổ tu?
- Nơi này tiếng sấm quá ồn. . .