Vô Tiên

Chương 537: Chương 537: Thỏ khôn có ba hang (2)




- Ồ? Nếu không phải tu vi của ta cao hơn ngươi một chút, chẳng phải đã chết ở trong tay của ngươi sao?

- Sao có thể chứ! Có câu không đánh không quen biết! Mới vừa rồi là Xuất Vân Tử ta vô lễ trước đây, bây giờ đã đền lại cho ngươi!

Xuất Vân Tử ha ha cười, lại ra vẻ cung kính cúi người. Khóe mắt hắn ta thoáng nhìn đối phương đứng yên không nhúc nhích, trong lòng mừng thầm, cuối cùng lại chợt lui về phía sau, dưới chân xuất hiện một cửa động tối tăm, cơ thể béo mập của hắn nhanh như linh miêu, “Vèo” một tiếng đã rơi xuống.

Còn có một chiêu như thế!

Lâm Nhất ngây người, nhìn cửa động khoảng hai, ba thước giữa gian phòng trống trải. Hắn không nhịn được âm thầm lắc đầu. Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài, Xuất Vân Tử này toàn thân đầy thịt béo khiến người ta dễ dàng khinh thường, nhưng không ngờ lại gian xảo như vậy, thấy tình thế không ổn liền quay đầu bỏ chạy không hề dây dưa, đúng là khó đối phó.

Lâm Nhất đi tới trước cửa động, suy nghĩ một lát vẫn không thu hồi cờ Tứ Tượng. Trên người hắn có ánh sáng trắng lóe lên, Huyền Thiên Thuẫn bảo vệ trên người, dưới chân nhấc lên và nhảy xuống.

Cửa động không lớn, phía dưới động ngược lại rất rộng, cách mặt đất ba trượng là một gian phòng đá hơn mười trượng. Trong gian phòng đá không có gì, chỉ có ba cửa động khác, hiển nhiên là ba lối đi không biết thông với nơi nào.

Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều, bước về phía một sơn động trong đó.

Lối đi cao tầm một người, rộng khoảng ba thước, bên trong tối tăm không nhìn thấy năm ngón tay nhưng không làm khó được Lâm Nhất. Thần thức vừa ra, tất cả đều hiện rõ trong tầm mắt hắn.

Sau khi Lâm Nhất đi mấy bước, dưới chân lại nhanh hơn, đuổi theo về phía trước.

Sau khi đi về phía trước nửa nén hương, hắn lại gặp phải một gian phòng đá, cũng có ba sơn động theo ba hướng khác nhau. Lâm Nhất dừng lại một lát rồi chạy vào một cửa động trong đó.

Sơn động càng chạy càng sâu, lại đi nửa nén hương, Lâm Nhất đứng trong gian phòng đá tương tự và cười khổ. Tuy vẫn phải đuổi theo, mất chút thời gian, nhưng Xuất Vân Tử thật sự không chạy mất.

Lâm Nhất đi trong sơn động nửa canh giờ, bất đắc dĩ dừng bước. Vì sao? Trước mặt không có đường!

Lâm Nhất xem như đã lĩnh giáo được thủ đoạn cùng tâm cơ của Xuất Vân Tử, hắn không do dự nữa, lấy phi kiếm ra.

Ầm một tiếng vang lên, lối đi tối tăm có chút tia sáng chiếu vào. Lâm Nhất vung lên ống tay áo. Một trận gió cuốn hết bụi bặm đất đá, dưới chân hắn điểm một cái lại bay thẳng ra ngoài.

Chạy hơn mười trượng, Lâm Nhất nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nhìn mặt biển mênh mông trước mắt lại không khỏi kinh ngạc.

Trên vách đá phía sau vẫn là cửa động kia. Dưới chân của Lâm Nhất là tảng đá ngầm, phía trước chính là sóng biển vỗ vào bờ. Sau khi quan sát hai bên một lát, hắn nhảy lên, bay về phía một bãi biển. Nhưng đi về phía trước khoảng bốn năm dặm thì hắn dừng lại, nhìn về phía một vách núi đá bên bờ biển.

Lâm Nhất điểm nhẹ dưới chân, nhảy vài cái đã lên tới một vách núi đã cao hai, ba mươi trượng, đi tới trước một vách đá cách đó mấy trượng thì đừng lại, miệng lẩm bẩm như đang nói với mình:

- Vì sao không chạy nữa, lại muốn trốn ở chỗ này?

Xung quanh đều là vách núi đá, không có chút động tĩnh gì. Lâm Nhất cũng không nóng nảy mà lấy ra thanh phi kiếm màu đen, cao giọng nói:

- Nếu không ra, vậy ngươi đừng ra nữa!

Ngón tay hắn điểm một cái, phi kiếm không đến một thước đột nhiên dài ra thành ba thước chớp động ánh sáng đâm về phía vách núi đá.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Sau ba tiếng nổ cũng không thấy có đá vụn bay loạn, chỉ là ánh sáng này trượt trên vách núi bàn đá thoáng hiện ra những hoa văn ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được một cửa động. Không đợi Lâm Nhất tiếp tục phát động phi kiếm, bên trong truyền đến tiếng la lớn đầy lo lắng của Xuất Vân Tử...

- Dừng tay! Đạo hữu dừng tay đi! Ta đi ra đây!

Lâm Nhất vẫy ngón tay, phi kiếm treo ở đỉnh đầu.

Vách đá cửa động hoàn toàn hiện ra rõ ràng, tên béo lảo đảo đi từ bên trong ra, hắn ta đã mặc xong quần áo, chỉ là trên gương mặt béo phì nặn ra nụ cười xấu hổ, liên tục cúi người bái lạy Lâm Nhất nói:

- Đạo hữu đúng là pháp lực cao cường, ha ha, tại hạ bội phục sát đất!

Lâm Nhất lại không cười, lạnh lùng nói:

- Nếu không muốn chết thì không cần lại giở trò đùa giỡn nữa, một lần, hai lần còn được, không thể có lần thứ ba. Ta không nhẫn nại như vậy đâu!

Vẻ mặt Xuất Vân Tử đau khổ, thầm nghĩ làm sao có thể trêu chọc một đối thủ khó dây như vậy chứ.

Trong phòng, Xuất Vân Tử đã tốn rất nhiều sức lực mới đào được những đường ngầm này, xem như là một thủ đoạn bảo toàn tính mạng cho mình. Người có tu vi cao hơn mình thì không đi trêu chọc. Người có tu vi ngang mình, đánh không nổi thì dựa vào mê cung trong lòng đất lại chạy, chỉ cần chạy ra ngoài, trốn đến sơn động bên bờ biển, tuyệt đối không ai có thể tìm tới được.

Vì vậy, Xuất Vân Tử đánh một đòn không có kết quả, lại biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người ta, hoàn toàn không do dự quay đầu bỏ chạy. Nhưng hắn ta không ngờ được đối phương cuối cùng lại bố trí trận pháp trước, cũng may hắn ta vẫn có chuẩn bị khác, hắn ta lại chui vào trong đường ngầm.

Giao đồ của người ta thì giao ra, cần gì phải chạy! Không! Xuất Vân Tử không nghĩ như vậy, chuyện giết người đoạt bảo cũng là rất bình thường, không địch lại đối thủ thì kết quả chỉ có một, chính là chết! Vì vậy, Xuất Vân Tử am hiểu sâu về đạo này, căn bản không cần lo lắng.

Xuất Vân Tử tự cho rằng mình đã thực hiện được âm mưu, đang nấp ở trong sơn động này đắc ý, người tuổi trẻ kia cuối cùng lại đến trước cửa động. Sau một hồi hoang mang thất thố, hắn ta chỉ có thể mong mình gặp may, cửa động có trận pháp che giấu đơn giản, đối phương chưa chắc có thể phát hiện ra huyền cơ.

Nhưng khi phi kiếm công kích cửa động, Xuất Vân Tử biết lần này mình thật sự xong rồi. Nếu như đợi đến khi cửa động bị đánh ra, mình sẽ không đường sống quay về, khó giữ được tính mạng!

Rơi vào đường cùng, Xuất Vân Tử không thể làm gì khác hơn là tự mình ngoan ngoãn đi ra, nói hết những lời hay ý đẹp, vừa không quên tìm cơ hội suy nghĩ cách đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.