Vô Tiên

Chương 594: Chương 594: Thoát khỏi sự vây khốn (1)




- Ha ha! Lâm huynh đệ!

Mạnh Sơn cũng bất ngờ cười ha ha, đi nhanh đón. Nhóm người Thiên Long phái đều chúc mừng, ngay cả Thạch Kiên trước sau luôn lạnh lùng ít nói cũng giơ tay đỡ trán, âm thầm cảm thấy may mắn, trên mặt mơ hồ lộ ra ý cười.

- Tiểu thư, đó chính là sư thúc của Nguyên Thanh đại ca?

Nhìn người tuổi trẻ từ trên không trung bay xuống, Liễu nhi há hốc miệng hồi lâu vẫn không khép lại được.

Tạ tiểu thư gật đầu cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu người trẻ tuổi này là sư thúc của Nguyên Thanh, tất nhiên đặc biệt không tầm thường!

- Huynh đệ Nguyên Thanh cũng là người xuất sắc, trưởng bối của hắn làm sao có thể lại là phàm phu tục tử được! Thực sự khiến người ta không ngờ! Hay đây là tiên nhân!

Trình Phác biết đại khái về tiên môn Đại Hạ lại đứng bên thán phục, cũng cảm giác thật may mắn khi kết bạn với Nguyên Thanh!

Lâm Nhất rơi vào trên khe núi, trên người lại không thấy có nước thấm, ánh mắt của hắn đảo qua mọi người, nhìn thấy xuất hiện thêm người phu xe x cũng không để ý lắm.

Sau khi nhìn thấy mọi người, Lâm Nhất cũng đặc biệt mừng rỡ, cười nói:

- Ha ha! Các vị có khỏe không?

Hai người Nguyên Thanh không dám nhận lễ của sư thúc, vội vàng thức thời chạy tới đứng ở phía sau. Mạnh Sơn tới đón, cười to nói:

- Mọi người đều khỏe, cảm ơn Lâm huynh đệ lo lắng! Ngươi là giao long nổi trên mặt nước, thực sự khiến người ta chấn động đấy!

Lâm Nhất cười khoát tay, nói:

- Nếu tìm được phương pháp thoát thân, ta còn phải đưa Từ cô nương cùng Hoằng công tử ra. Có chuyện gì chờ quay lại sẽ nói sau!

Mạnh Sơn cũng biết trong này nhất định có không ít vấn đề, chỉ cần Lâm Nhất quay về là tốt rồi. Nghe nói còn có người sống, mọi người đều mừng rỡ, trước mặt dĩ nhiên là cứu người quan trọng hơn!

Không cần nhiều lời nữa, Lâm Nhất nói chuyện với mọi người một lúc liền trực tiếp nhảy vào trong đầm nước.

Đầm sâu chừng hơn mười trượng, Lâm Nhất lặng thẳng xuống đáy đầm sâu, trên người hắn phát ra một tầng ánh sáng, tách xa dòng nước, phía dưới cuối cùng lại xuất hiện một cửa động lớn. Hắn không hề do dự đã lao vào trong.

Cửa động trực tiếp chạy về phía trong lòng đất mấy chục trượng, sơn động dưới đất mới chậm rãi duỗi thẳng về trước, cũng dần dần trở nên rộng rãi hơn. Lâm Nhất ở trong đó linh hoạt giống như một con cá, theo sơn động bơi về phía trước. sau khi rẽ trái rẽ phải nhiều lần, sơn động phía trước phân nhánh, nhớ đường tới lúc trước, hắn lao thẳng đến sơn động bên cạnh.

Sau khi đi quanh co về phía trước gần nửa canh giờ, sơn động kéo dài về phía trước, cửa động càng lớn hơn. Chỉ một lát sau, cửa động trước mắt biến thành một hồ nước, Lâm Nhất rẽ nước lao ra.

- Lâm sư đệ!

- Lâm huynh đệ trở về, có thể tìm được lối ra không?

Bên bờ hồ chính là Từ Tử Huyên cùng Hoằng An đang kiễng chân chờ. Lâm Nhất xuống dưới đất lâu như vậy mới trở về trong hang động dưới lòng đất.

- Ha ha! Cửa động phía trước tối đa chỉ có thể cho hai người đi qua. Một lần ta chỉ có thể đưa một người qua thôi.

Lâm Nhất tiến vào bên bờ, nói với hai người tới đón.

- Cám ơn trời đất! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài!

Hoằng An có hơi thất thần, cảm giác mừng rỡ và mờ mịt sau đau buồn quá mức.

Bất ngờ nhìn thấy Lâm Nhất, Từ Tử Huyên mỉm cười nói:

- Sư đệ cực khổ rồi! Hay là đệ dẫn Hoằng An rời đi trước!

Lâm Nhất gật đầu, tiến tới nhấc Hoằng An lên, lại lao về phía mặt hồ.

Nhìn bọt nước trong mặt hồ văng lên, bóng người đã không thấy nữa. Từ Tử Huyên khẽ thở dài, trong đôi mắt đẹp của nàng có chút thất thần, lẩm bẩm:

- Nếu có người làm bạn, già ở nơi này thì thế nào!

Không ai nghe được tiếng thở dài của nàng, chỉ có mặt hồ vẫn yên tĩnh!

Lâm Nhất vẫn luôn tìm lối ra. Nhìn thấy trong hồ có cá, hắn lại động tâm tư. Hồ nước tuy do tích tụ sau tháng ngày dài, nhưng vệt nước bên hồ cho thấy có một trận mưa lớn qua đi, nước hồ cũng không hề dâng lên bao nhiêu. Hồ nước có cá thì không thể là nước đọng được. Hồ nước không dâng lên vì mưa to, nguyên nhân duy nhất chính là hồ nước có chỗ thoát.

Nghĩ đến đây, sau khi Lâm Nhất tìm tới đường về không thông lại quay về bên hồ tra xét.

Công sức không phụ lòng người, sau khi kiểm tra mặt hồ rộng, Lâm Nhất vẫn phát hiện có điểm khác thường ở giữa hồ. Sau khi thần thức thăm dò vào sâu vào trong nước, hắn quả nhiên nhìn thấy một cửa động. Trong đó có dòng nước điên cuồng phun ra giống như nơi nước hồ thoát đi. Vì vậy, hắn liền căn dặn hai người Từ Tử Huyên một lúc liền chui xuống cửa động ở dưới đáy hồ.

Lâm Nhất theo động sâu dưới đáy hồ cẩn thận tìm kiếm hai ba canh giờ, cuối cùng theo dòng nước tìm tới hồ sâu bên khe núi cái. Đây cũng là nguyên nhân đám người Thiên Long phái thấy giao long nổi trên mặt nước.

Qua một canh giờ sau, Lâm Nhất đã trở về trong lòng đất, thấy Từ Tử Huyên đứng lặng bên bờ liền muốn dẫn nàng rời đi.

- Lâm sư đệ, có cần nghỉ ngơi một lát không?

Tất cả mọi thứ trước mắt giống như được ánh trăng bao phủ, phía xa là huỳnh thạch chớp động, hồ nước yên tĩnh không tiếng động. Từ Tử Huyên mặc chiếc váy trắng, cô đơn bên bờ nước giống như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến người ta xúc động!

Qua nhiều canh giờ bận rộn, hắn làm sao có thể không mệt mỏi được!

Nhưng mệt mỏi thì sao! Lâm Nhất rời mắt khỏi dáng người thanh lệ của đối phương, khẽ nói:

- Ra ngoài nghỉ cũng được!

- Lúc này không có ai, người đi không ở lại... Lâm Nhất, ngươi sẽ quên những điều này sao?

Từ Tử Huyên nói rất nhẹ, giống như nói về giấc mộng vậy.

Lâm Nhất im lặng một hồi, nhìn hai tay đối phương đan vào nhau và nói:

- Không quên lại thế nào... Đi thôi!

- Ừ!

Từ Tử Huyên khẽ ừ một tiếng.

Lâm Nhất tiến lên nắm tay Từ Tử Huyên và bay về phía mặt hồ. Ánh sáng màu trắng lập tức bao phủ lấy hai người, một tiếng nước bắn vang lên, tất cả lại yên lặng đến trăm ngàn năm không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.