Vô Tiên

Chương 481: Chương 481: Thoát thân rời đi (2)




Chân Nguyên Tử cười ha ha.

Đồ đệ mất mà được lại để hắn không còn lo lắng, sư đệ mình ra tay thành công quay về, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt.

Lâm Nhất lại cùng đám người Giang trưởng lão, Biện Chấn Đạc hàn huyên một phen, mới hiểu được đêm qua và hôm nay, mọi người trên bờ đã loạn tùng phèo. Sau khi hắn tiến vào vòng xoáy liền không thấy quay đầu lại, Giang trưởng lão và Chân Nguyên Tử không dám rời khỏi, cả ngày canh giữ ở trên bãi đá ngầm.

Mà đám người Biện Chấn Đạc cũng cuống lên, nếu Lâm Nhất xuất ra bất ngờ, tình cảnh của đám người Thương Hải Bang đáng lo a! Hơn nữa ngư dân ở địa phương truyền miệng, rất nhiều người đã hiểu trong những người ngoại vực kia lại có Tiên Nhân tồn tại. Vì vậy người trên Thất Tinh đảo cũng ngồi không yên, dồn dập đi tới hải vực này canh gác, chờ mong nhìn thấy tung tích của Tiên Nhân.

Giang trưởng lão và Chân Nguyên Tử canh giữ ở trên bãi đá ngầm cũng là bất đắc dĩ, không ai dám xuống biển tìm tòi hư thực, chỉ có thể khổ sở chờ đợi, chờ mong kỳ tích xuất hiện. Tối nay là mười lăm tháng mười, liên tiếp mấy ngày đều là trăng tròn, chỉ có thể ký thác hy vọng vào tối nay vòng xoáy xuất hiện lần nữa, đến lúc đó Lâm Nhất sẽ mang theo đệ tử mất tích trở về!

Chân Nguyên Tử và Biện Chấn Đạc là tin chắc Lâm Nhất sẽ trở lại, tuy Giang trưởng lão cũng nghĩ như vậy, nhưng tâm vẫn do dự. Mọi việc có ngoài ý muốn, nếu Lâm Nhất thật sự không về được, còn phải chờ như thế sao?

Đối với thành dưới nước, Lâm Nhất cũng không ẩn giấu, chỉ là không muốn nói nhiều. Cũng may có đám người Nguyên Thanh và Du Tử Tiên tự mình trải qua, là tránh khỏi hắn một phen phiền phức. Còn bọn họ giải thích với ngư dân của Thất Tinh đảo như thế nào, là sự tình bảo sao hay vậy, trừ pkhi biết bay, bằng không không ai dám đi vào thành dưới nước một chuyến.

Sau khi bất ngờ, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, sáng sớm ngày thứ tư đi tới Thất Tinh đảo, hải thuyền của Thiên Long phái rời khỏi Thất Tinh đảo.

Trên thuyền lâu, trong phòng Lâm Nhất, Giang trưởng lão không mời mà tới.

Đối với Giang trưởng lão đến, Lâm Nhất hơi kinh ngạc, hắn cười đi đến cái ghế đối diện ngồi xuống, nói:

- Giang trưởng lão có việc?

Giang trưởng lão vung tay cười nói:

- Chỗ ở của chúng ta gần trong gang tấc, vô sự cũng nên đi lại đi lại nhiều một chút, chỉ là Lâm đạo hữu vẫn bế quan, lão phu không tiện quấy rầy mà thôi!

Nói xong hắn lấy ra một thanh phi kiếm, bỏ vào trên bàn, ra hiệu nói:

- Đây là phi kiếm lần trước ta thay đạo hữu thu lấy, mời xem!

- Ta cũng không thiếu phi kiếm, cái này Giang trưởng lão giữ đi!

Lâm Nhất liếc mắt nhìn phi kiếm trên bàn, không để ý lắm nói.

Giang trưởng lão vươn ngón tay, chỉ phi kiếm trên mặt bàn, không thể tin được nói:

- Đây là thượng phẩm pháp khí, giá trị rất nhiều linh thạch. Lâm đạo hữu quả thật không động tâm?

- Ồ? Tại hạ không quá quen thuộc pháp khí, Giang trưởng lão có thể chỉ giáo một chút hay không?

Lúc này Lâm Nhất mới cầm lấy phi kiếm, tinh tế đánh giá. Pháp khí và linh khí đều có phẩm cấp, hắn cũng biết cái này, nhưng không biết nên phân chia như thế nào.

Khi luyện chế pháp khí, khó tránh khỏi sự tình người luyện chế tu vi và kinh nghiệm không giống, mà ít nhiều gì có chứa một ít tỳ vết. Tỳ vết nhiều, quyết định phẩm chất và uy lực của pháp khí lớn nhỏ. Tu sĩ căn cứ những thứ này, chia pháp khí thành tam phẩm thượng trung hạ, mỗi phẩm lại có phân chia cao trung thấp, phân biệt những cái này toàn bằng kiến thức và ánh mắt của tu sĩ đến phán định.

Giang trưởng lão tiếp nhận phi kiếm trong tay Lâm Nhất nói:

- Đạo hữu ngươi xem, phi kiếm này hẳn là do Tinh tThiết, Vân Anh Thạch… luyện chế, bên trong có khảm một ít trận pháp điều khiển, tương ứng là pháp khí thượng phẩm. Nhưng sắc bén bình thường, pháp thuật phụ trợ uy lực không đủ. Vì vậy phi kiếm này chỉ có thể coi là pháp khí thượng phẩm cấp thấp.

- Phi kiếm này lại là phẩm cấp cỡ nào?

Lâm Nhất lấy ra thanh Xích Viêm Kiếm, dáng vẻ lĩnh giáo.

- Trong phi kiếm này có Xích Viêm Tinh, nhìn phẩm chất hơi chút thô ráp, hẳn là phi kiếm hạ phẩm. Bất quá bên trong có khảm một pháp thuật hỏa diễm không bình thường, xem như là pháp khí hạ phẩm cấp cao.

Giang trưởng lão đều đặt hai phi kiếm lên bàn, vuốt râu cười nói:

- Chẳng lẽ đạo hữu có linh khí trong tay, nhìn không nổi những pháp khí này?

Lâm Nhất lắc đầu cười cười, chần chờ một chút, hắn lấy ra một tiểu kiếm hàn quang kích người nói:

- Trưởng lão xem phi kiếm này phẩm chất như thế nào?

- Đây là linh khí a!

Hai mắt Giang trưởng lão sáng ngời, tiếp nhận Lang Nha kiếm tấm tắc than thở.

- Cũng không sợ đạo hữu chê cười, lão phu nhìn thấy linh khí cực nhỏ, chỉ là lúc đạo hữu thi triển, từ uy thế của kiếm đến phán định. Ngươi xem một chút, phi kiếm này hào quang nội liễm, nóng lòng dục động, sát khí lẫm liệt, này hiển nhiên không phải pháp khí có thể so sánh, nhất định là dùng đồ vật quý hiếm luyện chế, không có hơn một nghìn linh thạch, sợ là không thể được! Chỉ là phi kiếm này phẩm cấp như thế nào, lão phu cũng nhìn không ra, có thể tự tay giám thưởng một phen, đã là chuyện may mắn.

Giang trưởng lão than thở, trong lòng cảm thấy hứng thú với pháp khí phi hành của Lâm Nhất, chỉ là đối phương không lấy ra, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.

Nhìn dáng dấp Giang trưởng lão yêu thích không buông tay, nói vậy hẳn không phải hư ngôn qua loa lấy lệ. Linh khí hẳn là cực kỳ trân quý, tu sĩ Luyện Khí bình thường rất khó chiếm được. tu vi có hạn, tiếp xúc không tới linh khí cũng bình thường, đối với cái này kiến thức hời hợt cũng chẳng có gì lạ! Vì thế Lâm Nhất thầm nghĩ, nếu có điển tịch tương quan tới phương diện này xem là tốt rồi.

- Giang trưởng lão có biết lai lịch vật này hay không?

Lâm Nhất lại lấy ra tảng đá màu tím kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.