Con em Trịnh gia vừa muốn bắt người, đột nhiên nghe được một tiếng quát lạnh thì đều dừng bước, nhìn theo tiếng phát ra.
- Hét đi! Lão già này thật sự có thể chống đỡ được à!
Trịnh Tế xoắn râu, đi tới đứng ở bên cạnh Chân Nguyên Tử còn chưa ngã, ung dung nhìn từ trên xuống dưới.
Chân Nguyên Tử bi thương căm phẫn, hắn muốn nhặt xác cho Biện Chấn Đạc!
Bằng hữu tốt đừng lo, ta sẽ là người nhặt xác cho ngươi!
Nhìn thi thể Biện Chấn Đạc nằm trên mặt đất, Chân Nguyên Tử không chú ý tới toàn thân bị trói, nước mắt tuôn rơi!
Đây cũng là kết quả tìm tiên đạo sao? Nếu sớm biết kết quả như vậy, Biện Chấn Đạc còn muốn tới nữa sao? Những kẻ dạng chó hình người này là cao nhân mà cả đời mình tu đạo, cần cù không hối hận, muốn quỳ bái sao? Những kẻ không bằng heo chó này, các ngươi cũng xứng bước lên tiên đồ sao? Lão đạo ta không tu tiên đạo này nữa thì thế nào! Ta không phải vẫn có thể vân du thiên hạ, ngạo cười giang hồ, cả đời sảng khoái sao!
Lúc trong lòng đầy căm phẫn, tâm trí Chân Nguyên Tử trở nên trong sáng, lại thấy những kẻ xấu xa kia lộ vẻ đắc ý thì không thể kìm chế được nữa.
Tay áo không gió tự bay, râu tóc cũng phất phơ, trong giây lát nội lực toàn thân nhanh chóng chuyển động, sau tai nghe có những tiếng động như tiếng sấm nổ vang, khí cơ trút xuống đỉnh đầu. Chân Nguyên Tử nhất thời cảm thấy sức lực toàn thân tuôn ra. Hắn quát to một tiếng...
- Mở cho ta...!
Một tiếng nổ vang như sét đất giữa bằng phẳng.
Chân Nguyên Tử xiết chặt hai nắm tay, thân hình chợt bị áp chế. Chỉ nghe “cách” một tiếng, Thanh Phong Phù cuối cùng lại bị hắn mạnh mẽ dùng sức phá vỡ. Trịnh Tế đang đi tới gần cũng ngạc nhiên nhảy lên, sao người phàm có thể tránh thoát được Thanh Phong Phù chứ?
- Đồ chó, ngươi đi tìm chết cho ta!
Kẻ thù ở trước mặt, Chân Nguyên Tử không kịp để ý tới biến hóa kỳ lạ trong cơ thể, hắn nổi giận gầm lên một tiếng và bỗng nhiên đánh một chưởng về phía Trịnh Tế đang ở gần trong gang tấc.
Trịnh Tế cực kỳ hoảng sợ, vội lùi lại. Ngón tay hắn điểm một cái, một đường kiếm quang bay ra, cuối cùng lại bị chưởng phong của đối phương đánh trúng, chấn động lệch hướng, lướt qua dưới xương sườn của Chân Nguyên Tử.
Chưởng lực Chân Nguyên Tử nhanh chóng và mãnh liệt không gì sánh được. Tuy Trịnh Tế đã rút ra phi kiếm nhưng vẫn không tránh được một đòn đáng sợ này.
- Ầm!
Trịnh Tế bị chưởng lực đánh trúng, trên thân có linh khí hộ thể lóe lên, người đã bị đánh bay ra ngoài bốn năm trượng.
Sau một đòn toàn lực, Chân Nguyên Tử lập tức bị thương nặng và phun ra máu tươi, nhuộm đỏ áo đạo sĩ, dưới xương sườn của hắn đã có máu nóng tuôn ra. Hắn lảo đảo vài bước nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không ngã, hai mắt như phun ra lửa, căm tức nhìn về phía trước.
Chân Nguyên Tử dám đấu cùng tiên nhân, mặc dù thắng bại đã phân ra, nhưng cũng đánh bay đối thủ, loại khí thế này làm mọi người ở đó đều phải kinh hãi.
- Sư phụ!
Có tiếng khóc vang lên.
- Đạo trưởng!
Mạnh Sơn khâm phục trước uy thế đầy khí phách của Chân Nguyên Tử.
Rất lâu hắn không thật sự đối mặt với người phàm, người phàm cũng có khí thế như vậy sao?
Trịnh Cừ cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn tự nhiên quên mất, mình cũng từng là một người phàm phu tục tử.
Đám người Trịnh Dũng thấy một phàm nhân có thể một chưởng đánh bay Trịnh Tế thì âm thầm kinh hãi. Đối mặt với những người phàm tục này, nhất là nghĩ tới trong đám người đối phương còn có hai người trong tiên đạo chưa hiện thân, trong lòng của bọn họ đã trở nên lo lắng.
- Ngươi dám đánh ta?
Trịnh Tế đã bò dậy. Chân Nguyên Tử làm sao có thể đánh cho hắn bị thương được, chỉ là uy lực của một chưởng kia quá mạnh mẽ làm hắn thấy mất mặt thôi.
- Ta phải giết ngươi!
Quần áo Trịnh Tế xốc xếch, ánh mắt dữ tợn.
Chân Nguyên Tử lại phun ra một ngụm máu, chòm râu cũng bị nhuộm đỏ. Chỉ là cơ thể hắn đứng thẳng, đôi mắt sáng rực và vẻ mặt khinh thường, thản nhiên liếc nhìn đối phương.