- Lấy Lâm lão đệ làm tiên phong, cuối cùng Giới Nộ cũng đã có Tiên Nhân rồi! Đợi đến ngày hắn quay lại, chúng ta sẽ nổi danh...
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao gật đầu đồng ý, trong ánh mắt của mỗi người, đều mơ hồ có ánh lửa lập lòe...
Lúc Tinh thuyền chạy về phía xa, vệt hồng quang mà nó để lại còn chưa tiêu tán hết thì đột nhiên, có một dáng người xuất hiện giữa không trung.
Đó là một lão giả dáng người gầy gò, hai mắt thâm sâu, dáng vẻ hờ hững. Lão thờ ơ nhìn theo Tinh thuyền đang rời xa, vươn tay vuốt chòm râu bạc trắng của mình, có chút mặc niệm, lẩm bẩm:
- Lúc đi vội vàng, quay đầu đâu chỉ vạn năm...
Nói rồi, lão lại nhàn nhạt nhìn về phía Tử Vi tiên cảnh, sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, lão lại thả thần thức ra dò xét về phía cuối hư vô.
Chỉ trong chốc lát, tất cả tình huống trong tinh không đều được lão thu vào trong mắt. Dù cho là mười lăm nhà Tiên vực của Giới Ngoại, hay là Cửu Mục Tiên Vực và Yêu vực nấp sâu trong Tinh vân, thần bí khó lường, thậm chí là những nơi không muốn để người khác biết đến, đều bị lão thu vào trong mắt. Song rồi, lúc lão nhìn đến Tử Vi tiên cảnh đang dần dần bay xa, lại có chút chần chờ. Kế đó thì vội vàng nhấc chân tiến lên trước. Chỉ trong nháy mắt, dáng người gầy gò kia đã biến mất không thấy đâu nữa, giống như đã sát nhập vào phiến hư không này, lại như chưa từng xuất hiện qua...
....
Trong đình viện của một khách điếm, ánh mặt trời sáng chói, rực rỡ.
Dưới bóng cây, một người đàn ông đang nằm dài trên ghế chợt giật mình tỉnh lại, kinh ngạc nhìn bầu trời, thất thanh nói:
- Là ai...
Cô nương bên cạnh vẫn thong thả đưa từng mũi kim, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nhẹ giọng oán thán:
- Là ánh mặt trời đấy, chẳng lẽ ngươi còn gặp phải quỷ!
Người đàn ông lắc đầu, rồi bỗng nhiên bật cười ha ha, nói:
- Sống lâu như vậy còn chưa chết, không phải quỷ thì là gì!
Cô nương kia nghe vậy thì ngẩn ra, chậm rãi buông chiếc kim trong tay xuống. Phía trên chiếc khăn kia, nàng có thêu hai đóa hoa, một đóa nhẹ nhàng như mây, một đóa lại thướt tha như mưa. Động tác thả chậm, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn, ung dung nói:
- Nếu nơi như ngươi, thì chẳng phải hai người chúng ta đều đã thành quỷ rồi sao...
Người đàn ông lại bật cười ha ha, chậm rãi đổi tư thế nằm.
Vị cô nương kia đặt khung thêu xuống, đứng dậy lẩm bẩm:
- Thời tiết thay đổi rồi, nên lấy áo quần vào thôi.
Người đàn ông kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng chưa từng phơi quần áo...
Còn chưa nói xong câu, nụ cười trên mặt y đã tắt ngấm.
....
“Vù”
Trong lúc đang chạy như bay, đột nhiên Lâm Nhất lại vội vàng đổ mình về phía sau né tránh. Một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, nặng nề xẹt qua ngay trước chóp mũi của hắn, kế đó thì lập tức rơi vào hư vô, biến mất không thấy đâu nữa. Mặc dù Lâm Nhất đã may mắn thoát được một kiếp, nhưng mà khí thế của hỏa diễm vẫn còn đó, thật khiến cho người ta kinh hồn bạt vía!
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt Lâm Nhất đã trợn trừng lên, không nhịn được mà âm thầm thở hắt một hơi. Phía trước là một mảnh hư vô mênh mông, từng viên toái thạch lớn nhỏ khác nhau trải rộng khắp nơi vùn vụt rơi xuống. Từng viên toái thạch lao nhanh, kéo theo từng đạo hỏa quang, giống như mưa lớn, ầm ầm trút xuống. Sau đó, đi được nửa đường lại đột nhiên biến mất.
Nếu như bị những viên lưu tinh kia đập trúng thì sẽ như thế nào?
Lâm Nhất còn chưa hết ngạc nhiên thì nét mặt đã lại cuống cuồng vô cùng. Cả người hắn lóe lên, vội vàng lăn sang chỗ khác. Một đạo hỏa quang gào thét rơi xuống chỗ hắn vừa đặt chân. Viên toái thạch kia lớn hơn mười trượng, thế đi cực kỳ hung mãnh, tầng tầng tia sáng cộng hưởng rung động, sau đó thì đột ngột biến mất.
Thấy một màn quỷ dị như vậy, Lâm Nhất liền mở huyễn đồng tử ra, thấy rõ tình hình trước mắt, hắn bàng hoàng không thôi. Bên dưới chân hắn một quãng chừng trăm trượng là một mảnh hắc ám toái không mênh mông bát ngát. Nó như một con ma đói, không gì là không nuốt, hung hiểm cực kỳ. Mà từng viên toái thạch rơi vào trong đó liền biến mất vô tung, một động tĩnh cũng không có.
Khu vực Táng Tinh!
Trong lúc đần độn, u mê, vậy mà hắn đã đâm đầu vào khu vực Táng Tinh!
Lâm Nhất chợt tỉnh ngộ, lại không nhịn được mà âm thầm cảm thấy may mắn. Từ Tẩy Tiên trì một mạch bay thẳng đến đây, mục đích là chỉ muốn né tránh đám người Kim Thánh và Giám Dần, căn bản cũng không hề suy nghĩ nhiều. Cũng may vừa rồi hắn đã kịp thời né tránh, bằng không kết cục khó mà lường được.
Khu vực Táng Tinh, thật sự là đúng với cái tên của nó.
Lâm Nhất lưu ý đến động tĩnh trên đỉnh đầu, trên tay xuất hiện một miếng ngọc giản. Sau một hồi, hắn chợt bất đắc dĩ lắc đầu. Giản đồ mà Tống Huyền Tử để lại cũng quá giản lược quá rồi! Ở bên trong này, ngay cả Tẩy Tiên trì cũng không thấy đâu chứ đừng nói gì đến những chỗ không quan trọng khác. Hiện tại, đã đặt chân vào Tiên cảnh, cái bản đồ giản lược này căn bản là không còn tác dụng nữa.
“Vù...”
Lâm Nhất mãnh liệt lướt ngang chừng mười trượng, lúc này mới kịp thời né tránh tai họa ngập đầu. Hắn hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, nhếch miệng âm thầm than khổ. Kế tiếp nên làm thế nào cho phải đây.
Trên đỉnh đầu hắn, là từng trận sát cơ, hàng loạt tảng đá lớn bay loạn. Dưới chân thì lại là toái không, càng hung hiểm vô cùng. Chung quanh cũng không có lối đi, hơn nữa đâu đâu cũng tràn ngập uy cơ. Đây đâu phải chỉ là một khu vực lưu tinh loạn táng, là một trận thế muốn nuốt chửng vạn vật trong trời đất mới đúng!
“Phanh”
“A”
Nhưng đúng vào lúc này, lại có một âm thanh khác lạ truyền đến. Kế đến là một tiếng kêu rên thê thảm.
Lâm Nhất kinh ngạc quay người, không nhịn được mà nhướng nhướng mày.
Cách chỗ hắn chừng mười dặm, một bóng người vừa mới hiện thân đã bị một đạo hỏa quang đánh xuống toái không bên giới, biến mất không thấy đâu nữa. Cách đó xa hơn một đoạn, lần lượt hiện ra từng dáng người còn chưa kịp hoàn hồn, trong đó có cả Kim Thánh và Giám Dần.