- Làm thế nào cho phải à? Ngươi lại đi bán bánh bao là được!
Lâm Nhất thản nhiên trả lời một câu rồi xoay người lại. Khóe môi hắn nhếch lên lộ ra nụ cười khó nắm bắt, khiến cho Phong Lôi sinh ra lúng túng, vội nói:
- Bất đắc dĩ bị huyết thệ quấn thân, ta cũng không thể bỏ lại những tộc nhân kia... Đã làm cho ngài chê cười rồi!
- Ngươi cứ nói những người này là do Lâm Nhất ta giết!
Không muốn phân trần với đối phương, Lâm Nhất lắc đầu, lại nói:
- Lôi Minh Cốc vốn là nơi của Phong gia ngươi, sao có thể để cho người khác tranh giành quyền lợi? Hơn nữa, ta với Hắc Sơn tông có thù oán, lại khó tìm được tung tích của nó. Ta giết mấy người này cũng chỉ là tiện tay làm thôi...
Phong Lôi nói không sai, ông ta cũng không quá để ý tới sống chết của mình, mà sợ những tộc nhân kia không có người nào làm chỗ dựa! Lâm Nhất cùng Hắc Sơn tông, Huyền Thiên môn có ân oán, các thiên hạ đều biết rõ. Nếu như mượn danh tiếng của hắn, có lẽ sẽ tránh cho Lôi Minh Cốc một lần tai họa. Việc đã đến nước này thì đành mặc cho số phận thôi!
Có lẽ vì nể tình nhi tử Phong Ly, hay là vì nguyên nhân gì khác, bất kể thế nào, Lâm Nhất đã thật sự giúp mình một lần. Đối với điều này, trong lòng Phong Lôi rất cảm kích. Lúc này chỉ chưa tới trăm năm mà cảnh còn người mất. Có người cố chấp suốt đời, cuối cùng tránh không được hóa thành tro tàn. Có người tới già cũng không có thành tựu như mong muốn, còn lãng phí thời gian. Có người lại thành tiền bối Kim Đan vang danh Đại Hạ. Thế sự vô thường cũng chỉ có vậy. Phàm tục thì thế nào, tiên đạo lại thế nào...
Liếc nhìn Lôi Minh Cốc đều là núi xanh nước biếc, chỉ cảm thấy cảnh xuân bừng bừng, Phong Lôi không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía Lâm Nhất khom người thi lễ rồi mới lên tiếng:
- Muốn thám thính tin tức của tiên môn lớn nhỏ không ngoài tiên phường ở các nơi trong Đại Hạ. Những chỗ này là nơi tu sĩ tập trung rồi rơi đi nên tin tức nhạy bén nhất...
Thấy Phong Lôi khôi phục lại thái độ bình thường, Lâm Nhất mỉm cười gật đầu. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, khen:
- Lời ấy không sai. Ta lại chưa từng nghĩ tới cách này...
Tuy nói hắn đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, đi tới Đại Hạ gần trăm năm, nhưng Lâm Nhất không biết nhiều về chuyện trong giới tu tiên. Mấy năm nay hắn đều tốn thời gian trong việc tu luyện cùng chạy thoát thân, không có cơ hội tiếp xúc với nhiều thứ hơn. Bây giờ bất ngờ đi tới tiên phường này Lôi Minh Cốc, cộng thêm có lời Phong Lôi chỉ điểm, hắn không khỏi cảm thấy tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
- Đây là tín giản của Hắc Sơn tông...
Lâm Nhất lấy ra một miếng ngọc giản, chính là đến từ động phủ phía sau kia. Hắn tin tưởng Phong Lôi hiểu hơn mình về những chuyện liên quan đến môn đạo trong giới tu tiên.
Lâm Nhất ngồi ở trên tảng đá, rất tự nhiên đưa ngọc giản tới. Phong Lôi đứng ở bên cạnh thấy tác phong đối phương không hề cao ngạo, vẻ mặt ông ta vẫn luôn câu nệ cũng dịu xuống.
Cầm ngọc giản trong tay, Phong Lôi kinh ngạc nói:
- Đây là truyền tin của Kim Đan trưởng lão Hắc Sơn tông, chính là lệnh cho các tiên phường phía dưới chuẩn bị giao nộp linh thạch, mười ngày sau sẽ có người tới lấy... Rất nhiều năm trước đều không có người nào hỏi đến Lôi Minh Cốc, chẳng lẽ đám người Tông chủ Công Dã Can có động tĩnh!
Người của Hắc Sơn đã đi sạch, đám người Công Dã Can cũng mất tích rất lâu. Lúc này giống như tro tàn lại cháy, Hắc Sơn tông bị tiên môn Đại Hạ làm huyên náo đến mức hoàn toàn hỗn loạn lại có dấu hiệu thay đổi!
- Ngươi có thể liên lạc cùng Hắc Sơn tông không?
Lâm Nhất hỏi.
Phong Lôi lắc đầu, trong thần sắc có hơi bất an, nói:
- Mặc dù ta bị người khống chế, lại không thật sự gia nhập Hắc Sơn tông! Mười ngày sau, sợ rằng Lôi Minh Cốc ta sẽ gặp nạn...
- Không cần lo lắng, bất cứ việc gì cũng có ta! Nên xử lý đệ tử của Hắc Sơn tông còn lại thế nào sẽ do ngươi quyết định...!
Lâm Nhất rất có trách nhiệm nói vậy, khiến cho Phong Lôi yên lòng.
Cả đời nhẫn nhục sống tạm bợ, cuối cùng vẫn tránh không được kết quả phải cùng đường bí lối. Trước mắt cứ vượt qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau. Chuyện sau này... ông ta cũng không quản được nhiều như vậy!
Đã bị trăm năm khi dễ, một khi trở thành chủ nhân Lôi Minh Cốc, tâm cảnh của Phong Lôi tất nhiên cũng khác, vẻ mặt chán chường chợt sáng rỡ. Ông ta nói:
- Những đệ tử Luyện Khí Hắc Sơn tông không mấy khi qua lại cùng tông môn, trong ngày thường cũng không làm chuyện gì ác, lại xử lý tiên phường cũng thân thiện, vẫn nên mở một mắt lưới với bọn họ! Ngoài ra, không người nào khác phản bội. Ta cốc chủ thật sự... mười ngày sau, hoàn toàn tùy thuộc vào Lâm tiền bối làm chủ, Phong gia ta xem như thể hiện chút tâm ý!
Lâm Nhất cười ha hả một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào ngón giữa tay phải. Trong Càn Khôn giới có thêm chút thu hoạch, chính là thứ vừa cướp được trong sơn động. Không ngờ hai tu sĩ Trúc Cơ lại có tài sản phong phú như vậy, làm người ngoài như hắn lại được lợi.
- Cứ vậy đi, ngươi không cần khách sáo với ta làm gì! Động phủ này tạm thời làm nơi dừng chân...
Lâm Nhất khoát tay, lơ đễnh nói. Đợi người Hắc Sơn tông tới cửa, hắn tất có dụng ý khác. Nếu có thể thuận tiện giúp Phong gia thoát khỏi cảnh khốn cùng cũng là một chuyện tốt, tại sao lại không làm!
Đợi Phong Lôi nói cảm ơn xong rời đi, Lâm Nhất thản nhiên quay về động phủ phía sau. Chỗ tĩnh tu thành chốn yên vui. Thân là tu sĩ, ngược lại cũng có tình thú khác. Nhìn cảnh tượng xa hoa trước mắt, hắn xem như không nhìn thấy, đi thẳng tới trên giường mềm và ngồi xuống khoanh chân.
- Ầm...
Ba túi Càn Khôn trước người của Lâm Nhất xuất hiện thêm một đống đồ. Sau khi đốt những đồ vụn vặt, hơn một vạn linh thạch và linh khí đan dược đều được thu vào, chỉ còn lại một cái hộp gỗ cùng một ngọc giản.
Trên thân hai tu sĩ Trúc Cơ lại có hơn vạn linh thạch cũng là tích lũy của Lôi Minh Cốc trong nhiều năm qua. Nhưng hôm nay Lâm Nhất không thiếu linh thạch, chỉ muốn tìm ra tác dụng của mấy thứ này. Hắn để ý chính là hộp gỗ cùng ngọc giản.
Trong ngọc giản chính là một trang bí pháp có liên quan đến huyết thệ! Chế luyện máu tươi ra thề. Nó tách nó ra làm hai phần. Một phần dung nhập vào trong tâm mạch của người bị khống chế, cũng không phân biệt trạng thái cùng tu vi. Một nửa khác là cách khống chế người, lại đơn giản là cách lấy tính mạng của đối phương.
Sau một nén nhang, Lâm Nhất bất đắc dĩ đặt ngọc giản trong tay xuống...