Giây lát, kim thước đột nhiên ung dung vừa động. Mà Lâm Nhất dường như thân bất do kỷ, cùng chậm rãi bay về phía trước.
Lôi Vân Tử và đám người Hiên Tử không rõ ràng cho lắm, không kìm nổi lên tiếng kêu.
- Lâm đạo hữu.
- Lâm tiền bối.
Thế đi Lâm Nhất vẫn như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời:
- Không sao cả.
Ánh mắt hắn bễ nghễ, uy thế lăng nhân tràn đầy, khiến cho mọi người ở đây đều tâm thần nhất lẫm. Mà hắn vô tình nhiều lời, lại càng không trì hoãn, đi theo kim thước tiếp tục bay về phía trước. Khoảnh khắc đi tới Huyền Chân tiên cảnh, Long Phạm xích trong thức hải liền có động tĩnh. Lúc này không nằm ngoài dự liệu.
Lôi Vân Tử và mọi người đưa mắt nhìn nhau, chợt hiểu. Có kỳ lạ có liên quan tới Lâm Nhất sớm đã là rành rành trước mắt mọi người. Nếu hắn là người phi thường, sao có thể tính toán theo lẽ thường?
Nhưng hơn mười vị tu sĩ vẫn ngăn giữa không trung phía trước, vì tình huống đột ngột mà không biết làm sao, đành cố làm lì đưa đầu chịu trận quát:
- Dừng lại. Dừng lại.
Lâm Nhất không ngừng thế đi, lạnh lùng hộc ra một câu:
- Cút ngay.
Đối phương thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên lui đi tứ tán. Hắn hồn nhiên không hay, vẫn bị một đường kim quang kéo ngang bầu trời đêm.
Đám người Lôi Vân Tử nhân cơ hội đi về phía trước, trận thế hơn trăm người rất là bất phàm!
Lâm Nhất dần dần đi nhanh, không bao lâu đã đến ấy phiến đá vụn trong sơn cốc. Nhưng còn không đợi hắn tiếp tục đi lên phía trước, mấy bóng người từ phía dưới bay lên nghênh đón. Trong đó cầm đầu là La Thanh Tử sắc mặt âm trầm, chắp tay lấy lệ, hô:
- Trách không được Huyền Chân tháp có biến, thì ra là Lâm đạo hữu giá lâm! Chúng ta không dám giành riêng tên đẹp, tự nhiên muốn làm gì cũng được.
Phía sau La Thanh Tử, đám người Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử đều có dáng vẻ tức giận bất bình, nhưng dường như có chút kiêng kỵ mà mặt mày ra vẻ bất đắc dĩ. Không biết là bị bức do Lâm Nhất cường đại mà không thể không khuất phục, hay là hoàn toàn thức tỉnh chỉ muốn hóa thù thành bạn. Nguyên do chân chính thì không được biết rồi.
Lâm Nhất thờ ơ liếc qua đám người La Thanh Tử, không nói một lời, từ một bên gặp thoáng qua, rơi thẳng vào trong sơn cốc.
La Thanh Tử không ngừng quan sát Lâm Nhất cùng với ngọc xích thần dị, trong hai mắt lóe lên một chút kinh ngạc. Nhưng hắn vẫn chưa ngăn trở, nhưng dẫn theo đám người Hoa Quyền Tử mượn thế đường đi của chặn Lôi Vân Tử.
Cùng lúc đó, phía dưới hố đá bốn phía đã là không có một bóng người. Trước hơn 200 tu sĩ toàn bộ cách mặt đất bay lên, không ngờ lại là tụ tập tại La Thanh Tử đám người cách đó không xa.
Lôi Vân Tử có cảnh giác, cáu kỉnh quát lên:
- La Thanh Tử! Đây là ý gì?
Hiên Tử nháy mắt ra hiệu cùng và Mạch Khâu, hơn 20 vị Kim Tiên cao thủ Ngọc Thủ Tiên vực tức khắc ép lên. Song phương cách nhau chỉ nghìn trượng, đánh giáp lá cà hết sức là căng thẳng.
Trong hắc ám bao phủ, một đường kim quang và kim quang còn quấn bóng người càng bắt mắt.
La Thanh Tử nhìn xuống dưới thoáng xuất thần, chuyển hướng hừ lạnh Lôi Vân Tử một tiếng, nghiêm nghị trả lời:
- Lâm Nhất chính là chủ Tử Vi, thừa kế chính thống chính là số trời cho phép. Đây là khẩn yếu vào đúng lúc quan trọng như thế này, ai dám có ý nghĩ xấu, người nào dám tự tiện tới gần nửa bước?
Hắn nói bóng nói gió, nếu vô tâm thèm thuồng Tiên đế truyền thừa thì nên cách xa Huyền Chân tháp, để tránh có dưa trước lý tỵ hiềm. Hắn hơi ngừng một chút, ánh mắt lướt qua đám người Hiên Tử và và Mạch Khâu, xúc động lại nói:
- Lôi gia chủ! Hai bên có thể nói là quen biết lão hữu nhiều năm, hiện giờ lại đến bước kiếm bạt nỗ trương, lại tội gì khổ như thế chứ?
Lôi Vân Tử nhíu mày, tay vịn râu rậm ngẫm nghĩ giây lát. Chốc lát sau, hắn trầm giọng nói ra:
- La gia chủ! Chỉ mong như lời ngươi nói, đừng vội hại người hại mình.
Hắn xem ra, La Thanh Tử trừ phi một lòng tìm chết, nếu không tuyệt đối không dám làm xằng bậy. Mà hết thảy trước mắt hơi có vẻ quỷ dị, không ngại yên lặng theo dõi kỳ biến.
Gặp tình hình này, Hiên Tử và Mạch Khâu chần chờ theo.
Hai mắt La Thanh Tử chợt lóe sáng, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn khẽ gật đầu mà không nói thêm lời, xoay người nhìn xuống.
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống, dần dần tiếp cận bình địa trăm dặm trong sơn cốc. Mà người tới chỗ này bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung. Mặc cho ngọc xích trước người cứ cố chấp dẫn dắt, hắn vẫn không có động tĩnh gì, chỉ đưa hai đạo huyễn đồng phóng tử xích quang mang nhìn khắp bốn phía, trong thần sắc nghi hoặc lộ ra một chút sợ hãi.
Một vùng chung quanh phạm vi trăm dặm, ứng với căn cơ cơ sở của từng sơn phong. Sơn phong mặc dù đã sụp đổ, nhưng dư âm cấm chế chung quanh. Trong hố đá phía trước nghìn trượng, một tôn Hắc Thạch tháp đen sì loáng thoáng, nhưng tại thần thức và huyễn đồng tử nhìn không rõ, dường như đó vốn là một tôn ảo ảnh, mà nơi phát ra sát khí lại làm người ta âm thầm động lòng! Ngoài ra, trong sơn cốc rộng lớn còn chưa thấy có bất kỳ dị thường nào.
Lâm Nhất nghỉ chân một lát, lần nữa từ từ đi về phía trước. Mới đến gần sát làn ranh hố đá, ngọc xích trước người bất thình lình bay đi.
Chỉ thấy kim quang nhoáng lên một cái, ngọc xích không ngờ lại là đâm vào trong tháp ảnh xanh đen. Ngay sau đó là oành..., một tiếng vang nặng nề, tháp ảnh tùy chi đột nhiên tan rã. Khoảnh khắc tiếp đó, sát khí nồng đậm cuốn lên hắc vụ chợt sôi trào, tiếp đó từ trong hố đá cấp tốc thẳng lên cao trăm trượng, lại bỗng nhiên biến đổi, không ngờ tự dưng hóa thành ba bức họa diện khác biệt hơn nữa quái dị vô cùng, hình đồng mị ảnh nhưng có thể thấy rõ.
Lâm Nhất dừng thân hình lại, thần sắc ngạc nhiên. Sát khí ấy quanh quẩn bên trong ba bức họa diện, một là đen, một là trắng, một tinh vân dày đặc.