Vô Tiên

Chương 527: Chương 527: Tiếp tục đi về phía trước (2)




Cái kia Lan Kỳ Nhi nhìn vẻ mặt Lâm Nhất giả vờ nghiêm chỉnh lại có vẻ thoải mái như trút được gánh nặng thì cười nói.

Lâm Nhất nghe vậy, mặt nhất thời đỏ lên, gục đầu xuống.

Sư phụ Lan Kỳ Nhi liếc mắt nhìn Lâm Nhất, lại nói với Giang trưởng lão:

- Vị Giang đạo hữu này tư chất có hạn cho nên tu hành không có hy vọng, cũng không cần hối tiếc tự oán làm gì. Ta có một lọ Hoàn Dương đan, mặc dù không có ích cho tu vi nhưng có thể kéo dài sức sống, xem như là chút bồi thường nho nhỏ cho ngươi đã ân cần khoản đãi nhiều ngày qua!

Nàng nói xong lại từ trong không trung ném bình nhỏ xuống. Giang trưởng lão bước lên trước đón lấy, cúi người bái tạ!

Lâm Nhất thấy vậy thì thầm nghĩ, có thể cho ta một lọ đan dược không?

- Ngươi tuổi tác không lớn, tư chất bình thường, tu vi còn tạm được, sợ rằng một phần là nhờ vào đầu óc giảo hoạt. Ngươi phải hiểu rằng con đường tu luyện chỉ có cực khổ, si mê và kiên trì mà thôi, không được có suy nghĩ may mắn muốn lén giở thủ đoạn. Thiên đạo phải cần cù mới có thể tìm được, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Giọng nói của nữ tử kia bình thản, nàng có thể nói với một tiểu tử bèo nước gặp nhau những lời này, cũng là chuyện khó có được. Ở trong sư môn, những đệ tử vãn bối được trưởng bối mắng vài câu cũng đã cảm ơn. Càng chưa nói đó chỉ là một tiểu tử nhìn có chút không vừa mắt. Hơn nữa trong lời nói cũng không có ác ý!

Đan dược không có, còn bị dạy dỗ một trận!

Sau lưng Lâm Nhất mướt mồ hôi, thành thật ôm quyền nói:

- Đa tạ tiền bối giáo huấn!

- Lan muội muội! Muội phải đi sao? Sau này chúng ta còn có thể gặp lại muội không?

Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên chen qua đám người, trên mặt lộ vẻ lưu luyến, kiễng chân hỏi.

Lan Kỳ Nhi gật đầu mỉm cười, lại nhìn về phía Lâm Nhất nói:

- Lâm Nhất, ngươi cho ta mượn Ngưng Khí đan của ngươi. Ta không có những đan dược cấp thấp này, ngươi mang theo cũng vô dụng.

Ngươi làm sao biết đồ trong túi Càn Khôn của ta chứ? Lâm Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, hai tay của hắn không khỏi muốn che vị trí nào đó trên người, lại thấy ánh mắt Lan Kỳ Nhi đầy ý cười.

- Cầm túi Càn Khôn cũng không biết đường tăng thêm một cấm chế, ai sẽ sẽ nhìn thấy được đồ vật bên trong! Yên tâm đi! Ta không có hứng thú lật xem những bảo bối của ngươi! Còn không lấy ra đi?

Nhìn dáng vẻ Lâm Nhất kinh ngạc, chật vật dùng hai tay với ý đồ che giấu, Lan Kỳ Nhi lại thầm vui vẻ! Nhớ tới người này không lớn tuổi lắm nhưng suốt ngày ra vẻ trưởng thành hiểu đời, suốt ngày cẩn thận trốn trốn tránh tránh, thực sự khiến người ta cảm thấy thú vị!

Lâm Nhất lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra một lọ Ngưng Khí đan nhận được trước đó.

Lan Kỳ Nhi giơ tay hút qua rồi lại ném cho Mộc Thanh Nhi. Nàng khẽ cười nói:

- Thanh Nhi, cái này tặng nàng, chúng ta có duyên còn có thể gặp nhau!

Mộc Thanh Nhi nhận lấy bình nhỏ và cảm thấy không hiểu. Lan Kỳ Nhi làm vậy làm cho trong lòng Lâm Nhất thấy kinh ngạc! Giang trưởng lão cũng nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vui mừng!

- Kỳ nhi, đi thôi!

Sư phụ Lan Kỳ Nhi khẽ nói một câu, nếu không phải nuông chiều đồ đệ, nàng căn bản sẽ không để ý tới những người phàm tục này.

- Lâm Nhất, ta nợ ngươi một lọ đan dược, sau này gặp mặt sẽ trả lại ngươi. Các ngươi cứ việc rời đi, người của Tư Đồ gia không dám làm khó các ngươi đâu!

Lan Kỳ Nhi còn chưa nói dứt lời đã cùng sư phụ hóa thành hai đường kiếm cầu vồng, trực tiếp lao về phía chân trời!

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhóm, thầm nghĩ cuối cùng bọn họ cũng đi rồi! Hắn đứng thẳng, thấy Giang trưởng lão vui vẻ nhìn chăm chú vào Mộc Thanh Nhi, đôi mắt sáng lên, liên tục tán thưởng!

Mọi người bên cạnh lại giống như rơi mây mù, không biết tại sao Giang trưởng lão lại như vậy. Lâm Nhất lại hiểu rõ nhưng nhất thời không tiện nói ra. Nếu thật sự là thế, đây cũng là một chuyện may mắn hiếm có đối với bản thân Mộc Thanh Nhi, hoặc đối Thiên Long phái!

Trên mặt biển đã không còn nguy hiểm, người của Tư Đồ gia bị sư đồ Lan Kỳ Nhi dạy dỗ một trận cũng không dám nhiều chuyện, đã sớm cho thuyền biển rời đi. Chiếc thuyền bị phá hủy có đồng đạo phía sau giúp đỡ, tình hình cũng không đến mức quá tệ. Thiên Long phái tất nhiên sẽ không quản việc này, lại kéo buồm, tiếp tục đi về phía trước!

Lúc này đã bước vào tháng mười một nhưng vẫn trời trong nắng ấm, khiến người ta quên đi sự thay đổi luân phiên giữa các mùa. Năm trước vào lúc này đã trời đông giá lạnh, khắp bầu trời đều có tuyết rơi. Nhưng hôm nay, những ký ức này dường như đã rất xa xôi. Theo thuyền biển đi về phía trước, quá khứ cũng bị ném lại sau lưng!

Khi thuyền biển của Thiên Long phái đi qua vùng biển Tù Long cũng không ở lại lâu mà vòng qua Tư Đồ đảo, hết ngày dài tới đêm thâu đi về phía trước.

Dọc đường đi, gần như mỗi lần dừng lại cặp bờ, bọn họ đều sẽ gặp phải những chuyện bất ngờ tương tự. Trong lòng mọi người, những lục địa và hải đảo gặp được dọc đường khiến người ta chờ mong, cũng khiến cho mọi người thấy bất an! Vì vậy, ngoại trừ cần phải bổ sung đồ ăn thức uống, thuyền của Thiên Long phái sẽ không tùy tiện rẽ vào bất kỳ một hải đảo hay lục địa nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.