Vô Tiên

Chương 8: Chương 8: Tiêu cục Thái Bình (2)




Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi đứng dậy, giơ tay nâng hờ và trầm giọng nói:

- Phó tổng tiêu đầu không cần làm như vậy đâu. Bây giờ Tổng tiêu đầu ở đâu? Ngài có thể dẫn lão đạo đi vào gặp được không?

Viên Phượng Minh vui mừng đứng lên, giọng ngọt ngào nói:

- Mời lão đạo trưởng đi theo ta.

Viên Phượng Minh đi phía trước dẫn đường. Thanh Vân đạo trưởng, Tiểu Nhất, Viên Vạn Vũ và Xa Hải theo sau, đi tới một viện. Chỉ thấy trong viện đứng đầy người, mỗi người đều có dáng vẻ khôi ngô, dũng mãnh, gương mặt lại lo lắng. Nhìn thấy nhóm người Viên Phượng Minh đến, những người này vội vàng tránh ra, nhường đường cho bọn họ đi tới trước cửa.

Đoàn người đi tới trong phòng thì thấy trên giường có một người đàn ông trung tuổi vạm vỡ, râu quai nón, gương mặt đỏ bừng đang nhắm nghiền hai mắt. Ở đầu giường có phụ nhân trung tuổi đang cúi đầu khẽ nức nở. Nghe được tiếng động, phụ nhân kia ngẩng đầu lên nhìn mọi người, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Trong những người trước mắt này, ngoại trừ người bà biết còn có một lão đạo sĩ tóc mai bạc trắng và một tiểu đạo đồng co đầu rụt cổ đi theo phía sau.

Viên Phượng Minh tiến lên kéo nhẹ cánh tay của phụ nhân này, khẽ nói:

- Mẫu thân không cần khủng hoảng! Đây là Thanh Vân đạo trưởng Huyền Nguyên Quan đến đây khám bệnh cho phụ thân.

Mẫu thân của Viên Phượng Minh nghe vậy liền vội lau nước mắt, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi thi lễ với Thanh Vân đạo trưởng, nghẹn ngào nói:

- Hóa ra là Thanh Vân đạo trưởng, đã lâu không gặp, tại tiểu phụ nhân mắt vụng về không nhận ra đạo trưởng. Làm phiền đạo trưởng, tiểu phụ nhân ra mắt đạo trưởng!

Thanh Vân đạo trưởng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn về phía Viên Vạn Chương đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Lão đạo trầm ngâm một lúc lại ngồi ở trên chiếc ghế trước giường, vươn hai ngón tay đặt nhẹ trên mạch của Viên Vạn Chương, nhắm mắt không nói.

Tiểu Nhất cõng bảo kiếm cũng đứng thẳng sau lưng Thanh Vân đạo trưởng, trợn tròn hai mắt nhìn tất cả những điều này. Người trong phòng đều im lặng, nín thở không dám lên tiếng. Qua rất lâu, Thanh Vân đạo trưởng mới mở mắt. Mọi người đều sốt ruột nhìn chằm chằm vào ông. Ông nhìn mọi người đứng xung quanh, thả ngón tay bắt mạch ra và vuốt râu nói:

- Không cần lo lắng! Tổng tiêu đầu bị chưởng lực tổn thương phủ tạng, cũng may cứu chữa đúng lúc, sử dụng thuốc thỏa đáng nên bây giờ tính mạng không có gì đáng lo ngại!

Thanh Vân đạo trưởng dừng một chút mới nói tiếp:

- Gương mặt Tổng tiêu đầu đỏ thẫm là vì kinh mạch bị tắc, hôn mê bất tỉnh là vì khí huyết ứ đọng ở ngực, không thở được. Nếu cứu chữa chậm, mặc cho Tổng tiêu đầu mê man tiếp thì cũng không tỉnh lại được.

- A! Vậy phải làm thế nào! Vẫn mong lão đạo trưởng cứu chữa!

Mẫu thân của Viên Phượng Minh nghe vậy thì nước mắt lập tức rơi xuống. Ánh mắt Viên Phượng Minh cũng là đỏ hoe. Mọi người xung quanh đều lo lắng.

Thanh Vân đạo trưởng thản nhiên cười khẽ nói:

- Không sao! Có lão đạo ở đây, mong các vị an tâm không cần nóng vội!

Tiểu Nhất đứng sau lưng sư phụ, nghe được lời của sư phụ nói mà cũng vui thay cho bọn họ. Cậu đi theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng biết y đạo của sư phụ cao minh, không phải bản thân ông nói biết chút đạo Kỳ Hoàng, mà là giỏi hơn đại phu bình thường. Sư phụ dạy cậu cũng không giấu giếm. Cậu cũng theo sư phụ học nhiều năm nên có chút cách nhìn riêng về chứng bệnh của Tổng tiêu đầu. Cậu tin tưởng sư phụ có thể cứu Viên Vạn Chương tỉnh lại.

- Cởi áo của Tổng tiêu đầu rơi, đỡ ông ấy ngồi dậy.

Thanh Vân đạo trưởng phân phó nói.

Xa Hải cùng Viên Vạn Vũ bước lên trước giúp, cởi áo của Viên Vạn Chương ra và theo lời căn dặn của Thanh Vân đạo trưởng, đỡ ông ngồi xếp bằng sườn trên giường hẹp.

- Tránh ra cho lão đạo chút không gian thi triển.

Thanh Vân đạo trưởng tiếp tục phân phó nói.

Mọi người vội vàng lui về phía sau vài bước, Tiểu Nhất vội vàng lui về phía sau đứng chung cùng mọi người.

Thanh Vân đạo trưởng đưa tay trái ra phía sau, tay phải giơ ra hai ngón tay làm kiếm chỉ, nín thở tập trung tinh thần một lát rồi đột nhiên ra tay như tia chớp. Kiếm chỉ bay lượn giống như hồ điệp vậy, nhanh chóng điểm về phía các huyệt quan trọng ở trước ngực và sau lưng của Viên Vạn Chương.

Tiểu Nhất trợn tròn hai mắt, thấy rõ sư phụ thi triển thủ pháp điểm huyệt là Huyền Nguyên Kiếm Pháp. Huyền Nguyên Kiếm Pháp có thể dùng kiếm chỉ ở thi triển trong một tấc vuông, nhanh như chớp, nhẹ như khói. Sư phụ điểm huyệt vị đều là vị trí Tiểu Nhất biết. Chúng giúp khơi thông kinh mạch. Trong lòng cậu cũng hiểu được một chút.

Theo thủ pháp của Thanh Vân đạo trưởng nhanh hơn, mọi người thấy gương mặt Viên Vạn Chương càng đỏ hơn.

Động tác tay của Thanh Vân đạo trưởng thoáng dừng lại, kiếm chỉ ở tay phải đổi thành chưởng, thầm vận nội lực và nhẹ nhàng vỗ về phía huyệt Phế Du ở sau lưng Viên Vạn Chương, chỉ thấy Viên Vạn Chương trợn trừng mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tụ.

- A! Phu quân tỉnh rồi!

- Phụ thân!

- Đại ca!

- Sư phụ!

Mọi người mắt thấy Viên Vạn Chương tỉnh dậy thì rất vui mừng, sốt ruột đi tới đỡ lấy Viên Vạn Chương nhẹ nhàng nằm xuống, cũng cầm áo tới che trên người của ông ta.

- Khụ khụ! Các ngươi đều ở đây sao? Ta ngủ mê man... mấy ngày rồi?

Vẻ mặt Viên Vạn Chương suy yếu nhìn người thân trước mặt, hỏi một cách đứt quãng.

Viên Phượng Minh vui sướng đáp:

- Phụ thân! Ngài đã mê man ba ngày, làm cho mẫu thân và người trong tiêu cục rất lo lắng. May mà có Thanh Vân đạo trưởng ra tay chữa trị nên phụ thân mới tỉnh lại được.

Nàng nói xong liền tránh người để cho Viên Vạn Chương nhìn thấy Thanh Vân đạo trưởng và Tiểu Nhất đứng trước giường.

Thanh Vân đạo trưởng khẽ gật đầu với Viên Vạn Chương vừa tỉnh lại:

- Tổng tiêu đầu tỉnh lại là tốt rồi. Ta sẽ kê cho ông một đơn thuốc bổ, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏi thôi.

- Đã lâu không gặp đạo trưởng! Khụ khụ! Lần này Viên mỗ nhờ có đạo trưởng cứu chữa! Khụ khụ! Nhiều năm trước ta đã nhận ơn huệ của đạo trưởng, có thể nói đạo trưởng có ơn nặng như núi với Viên gia ta! Sau này đạo trưởng cứ việc cần cứ nói, Viên mỗ sẽ không chối từ! Khụ khụ... Khụ khụ!

Sau khi Tiểu Nhất nghe xong liền âm thầm suy đoán, hẳn là nhiều năm trước Viên Vạn Chương đã bị sư phụ cứu chữa. Sau này, cậu phải hỏi sư phụ xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mới được.

- Tổng tiêu đầu không cần làm như vậy đâu. Ta có thể giúp đỡ được Tổng tiêu đầu cũng là một chuyện may mắn! Cũng may Tổng tiêu đầu đã không còn gì đáng ngại, hãy an tâm dưỡng thương đi.

Sau khi Thanh Vân đạo trưởng dặn dò một câu, lập tức muốn lấy giấy bút tới kê một đơn thuốc, cũng báo cho Viên phu nhân biết phải tránh loại thuốc mạnh. Người bị nội thương vẫn nên chậm rãi điều trị mới có khả năng chữa trị tới tận gốc. Sau đó, ông dẫn theo Tiểu Nhất từ chối lời giữ lại của đám người trong tiêu cục, ngồi lên xe ngựa chạy về Huyền Nguyên Quan.

Đã xế chiều, Tiểu Nhất ngồi ở trên đầu xe, nghĩ đến sư phụ và một đống túi trong xe thì trong lòng vui mừng muốn nở hoa. Chưởng quỹ Ngô củ phường rượu Thiên Thu Phức không chỉ tặng hai vò rượu, còn có một túi gạo tẻ và muối ăn, cộng thêm một cái chân giò hun khói và nửa miếng thịt khô. Tiêu cục tặng cái túi, bên trong ngoại trừ mấy bộ đồ mới, giày mới, còn cứng rắn nhét thêm trăm lượng bạc. Sư phụ là một người thi ân không cầu báo, nhưng những thứ này cũng là vật cần thiết để hai thầy trò duy trì cuộc sống.

Tiểu Nhất hài lòng trong cuộc sống rất dài sau này, hai thầy trò không lo chuyện ăn uống.

- Ha ha!

Tiểu Nhất nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười ra tiếng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.