Nghe nói như vậy, Nguyên Thanh và Nguyên Phong nhìn nhau, nhìn thấy sư phụ không giống đang hồ đồ thì không dám tin hỏi:
- Ở đâu ra Lâm sư thúc?
- Lâm Nhất chính là sư đệ của ta, ngươi nói sư thúc của ngươi là người phương nào?
Chân Nguyên Tử tức giận đến muốn nhảy dựng lên đánh người:
- Đây không phải là Lâm huynh đệ sao? Làm sao...
Nguyên Phong cào đầu, có chút không hiểu hỏi.
Nếu không phải cố kỵ Lâm Nhất ở một bên, Chân Nguyên Tử sẽ không nề hà mà hành động. Ông ấy kiềm chế cơn tức giận, cắn răng nói:
- Sư phụ ngươi là ta, ta và Lâm Nhất học nghệ cùng một môn hạ, vi sư liền gọi Lâm Nhất là sư đệ. Chẳng lẽ hai người các ngươi cũng dám loạn bối phận với sư phụ? Hả?
Nhìn ba thầy trò trước mắt đang đấu võ mồm. Lâm Nhất cười gượng. Nguyên Thanh và Nguyên Phong gọi mình là gì, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là nhớ tới một phần tâm ý của Chân Nguyên Tử nên thực sự không tiện nói gì.
- Tham kiến sư thúc!
Hai huynh đệ Nguyên Thanh sau khi được Chân Nguyên Tử cắn răng giải thích thì rốt cuộc đã hiểu rõ ngọn nguồn chuyện này. Lâm Nhất này võ công không phải giả, gọi một tiếng sư thúc cũng không đáng là gì. Chỉ là lúc hai người ôm quyền hành lễ, sắc mặt khó tránh khỏi sự cổ quái.
- Hai người các ngươi không cần như vậy, xưng hô như cùng thế hệ là được rồi.
Lâm Nhất cười nói.
Nguyên Thanh lắc đầu như trống bỏi, nói:
- Lễ nghi lớn nhỏ không dám phế. Tiểu sư thúc, không biết có lễ gặp mặt gì không?
- Tiểu sư thúc, ta cũng muốn lễ gặp mặt!
Nguyên Phong cũng phụ họa theo.
Chân Nguyên Tử vừa định tức giận, nhìn thấy hai đồ đệ như vậy lại cười hắc chắc một tiếng, đứng ở một bên không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng những chuyện này chỉ là qua loa cho xong, ai ngờ hai người này một chút cũng không chịu thiệt. Sắc mặt Lâm Nhất khó xử, suy nghĩ một chút, nói:
- Trên người ta không có phàm vật gì, là một sư thúc nghèo. Cho dù có đồ đạc nhưng cũng không phải thứ hai người dùng được, không đủ phân cho hai người. Như vậy đi, ta có một bộ kiếm pháp tổng cộng có mười ba thức, năm thức sau cho dù có dạy các ngươi cũng vô dụng, ta sẽ giao tám thức kiếm pháp cho Chân Nguyên Tử... sư huynh, rồi sẽ truyền thụ cho hai người, thế nào?
- Đa tạ tiểu sư thúc!
Hai người vui mừng, Lâm Nhất thi triển kiếm pháp kinh diễm tuyệt luân, uy lực không ai bằng, phần đại lễ này đáng giá kêu vài tiếng sư thúc rồi.
Tay Chân Nguyên Tử vuốt râu dài, cười tới mắt híp lại một đường. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ông ta ngượng ngùng cười nói:
- Sư đệ, năm đó ta chỉ được sư phụ truyền thụ năm thức kiếm pháp, cũng không biết rốt cục kiếm pháp có mấy chiêu. Năm chiêu kiếm pháp sau này, vì sao hai người Nguyên Thanh lại không dùng được vậy?
Nguyên Thanh và Nguyên Phong cũng trừng to mắt nhìn Lâm Nhất, đối với kiếm pháp sắp được học này thì tràn đầy chờ mong.
- Năm thức này chính là chiêu thức phi kiếm!
Lâm Nhất chần chờ trong khoảnh khắc, vẫn nói ra.
- Hóa ra là kiếm pháp của tiên nhân!
Chân Nguyên Tử chợt thở dài một tiếng. Trong một bộ kiếm pháp lại có chiêu thức phi kiếm, có thể thấy được bộ kiếm pháp này bất phàm. Mặt lão đạo mang sắc vui mừng, khẽ khom người thi lễ với Lâm Nhất:
- Đa tạ Lâm sư đệ rồi!
Nhìn thấy mọi người trên bến tàu vẫn đang bận rộn, Lâm Nhất và Chân Nguyên Tử tiếp tục nói chuyện. Hai người bởi vì nguyên nhân Thanh Vân đạo trưởng nên đã không còn sự ngăn cách, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng bình thường hơn nhiều.
Thì ra Chân Nguyên Tử từ nhỏ bị người nhà đưa vào Bạch Vân quan, ngại vì tư chất thấp kém, không ai muốn nhận ông ấy làm đồ đệ. Ông ấy không muốn chịu thua, liền tìm tới điển tịch võ công trong môn, âm thầm khổ luyện không nghỉ, sau đó bộc lộ tài năng trong nhiều đệ tử, sau đó được Bạch Vân quan chủ ưu ái, cho phép nghiên tập bí tịch trong môn nên mới tập luyện được một thân võ công này.