Nhất thể tam anh, khó tránh khỏi ảnh hưởng lẫn nhau. Lâm Nhất tính tình hay thay đổi lại vừa chính vừa tà, không khỏi không liên quan tới cái này. Mà tu luyện mấy trăm năm, hắn cuối cùng đã để khôi phục bản tôn chân chính. Lúc này trên người đã không thấy vẻ cuồng ngạo và khí phách, mà trở nên vẻ mặt lạnh lùng, khí độ hiền hoà.
Lâm Nhất giống như quay về thành tiểu tiểu tầm thường năm đó, hoặc là một phàm phu tục tử bình thường. Chỉ trong hai mắt sáng ngờ có hắn lại có thêm mấy phần thâm trầm. Trải qua nhiều sinh tử tang thương, ai cũng thế cả.
Đây mới là bộ dạng nên có? Lâm Nhất cúi đầu quan sát bản thân, lắc đầu không cho là đúng.
Bên trong Nhân tính, ai mà không có chấp niệm, ai mà không có ma dục? Thất tình lục dục, chính là sinh ra đã có, há có thể uốn cong thành thẳng, mà mất đi nhân tính bản ngã?
Lão long chẳng lẽ không phải không có thiện niệm, tộc nhân của Mả trủng Thiên Ma tộc há chẳng phải là hạng người ăn tươi nuốt sống? Câu nói của Hoa Trần Tử, hoặc là Thiên Trần chưa chắc đã đến từ Cửu Châu Thiên Đạo môn, lại không phải không có lý. Ma đạo tức thiên đạo!
Suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác đã qua nửa ngày, Lâm Nhất đột nhiên tỉnh táo lại, kêu khổ kêu khổ không ngừng. Tiên tinh cắm trên thạch đài trận pháp ở trước người nguyên lực đã không còn ba thành lúc trước, mà Thiên La tinh vực chuyến này muốn tới vẫn là một điểm tinh quang xa không thể vẫn trong tinh đồ.
Tinh chu mặc dù tốt nhưng lại quá tiêu hao tiên tinh. Cứ như vậy chẳng phải là táng gia bại sản à.
Lâm Nhất vội vàng xem xét Càn Khôn giới, hơi lộ ra vẻ bất an. Bên trong chỉ còn có hơn hai ngàn khối tiên tinh, chắc có thể cung cấp cho tinh chu hơn hai mươi ngày. Đến lúc đó mà chưa đến Thiên La Tiên Vực thì thật đúng là không biết phải thế nào. Nếu đi được nửa đường mà hết tiên tinh, giống như thuyền nhỏ mất đi mái chiều, vậy thì phiền lắm! Vả lại không có tu vi Hợp Thể thì căn bản khó có thể vượt qua tinh vũ.
Vốn tưởng rằng tiên tinh thu hoạch được từ hai năm làm tiên môn đạo tặc đủ để dùng cho việc tu luyện sau này, ai ngờ một tinh chu thôi đã khiến mình giật gấu vá vai rồi. Tiên tinh vẫn là càng nhiều càng tốt!
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể cầu mong chuyến này thuận lợi. Tuy như vậy, Lâm Nhất vẫn lấy ra một cái Càn Khôn giới để lên trên thạch đài, nhất nhất tiến hành xem xét. Hắn lấy ra Càn Khôn giới đến từ Tổ Uyên, thở phào. Pháp môn ẩn thân Long Anh thi triển cho dù là cao nhân Hợp Thể cũng khó có thể phát hiện. Vị cao thủ Luyện Hư hậu kỳ kia từng là đại cừu nhân cửu tử nhất sinh của mình, chưa kịp phòng bị đã hiến tặng tính mạng, tuy có bất ngờ nhưng cũng là trong tình lý.
Trên tay Lâm Nhất hơi dùng sức, lập tức bóp nát ấn ký thần thức lưu lại trên Càn Khôn giới, tất cả bên trong đều lọt vào mắt. Ngoài hơn hai trăm khối tiên tinh ra thì có vô số pháp bảo, ngọc giản, linh dược.
Nghe nói tu sĩ Hóa Thần có thể sống ba ngàn năm, Luyện Hư thì thọ nguyên gấp bội, mà cao nhân Hợp Thể thì thọ hạn trên vạn năm Tổ Uyên thân là nhất môn chi chủ, mấy ngàn năm tích lũy rất là khả quan! Tiên tinh bên trong có thể giải cái nguy trước mắt.
Lâm Nhất thấy tiền sáng mắt, vội vàng thu hồi tiên tinh, lại cấm lấy Càn Khôn giới ở trước mặt. Hắn trước sau giết sáu trưởng lão Luyện Hư của Thiên Uy môn cùng hơn mời đệ tử Hóa Thần, gia tài của những người này đều không tệ.
Sau một thoáng, Lâm Nhất nhếch miệng tự giễu tự giễu. Một phen cướp đoạtnày khiến cho mìnhcó thể hơn một ngàn tiên tinh, tinh chu lạ có thể chống đỡ thêm mười ngày nửa tháng. Như vậy nói không chừng có thể bình yên đến Thiên La Tiên Vực.
Lâm Nhất cảm thấy an tâm hơn một chút, liền có thời gian rỗi để thanh lý đống tiền tài bất nghĩa trước mắt. Loại việc này làm không mệt, hơn nữa rất khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn khác lạ. Sau nửa canh giờ, hắn đã thu thập thỏa đáng tất cả, lại ý chưa tận nhìn mấy thứ còn lại trước mặt. Đây là chín khối ngọc phù, cùng với hai ngọc giản.
Ngọc phù không tì vết, đều khảm phù văn quỷ dị, bên trên còn có pháp môn thủ quyết tương quan. Đây là bí thuật Khốn Long thung của Phục Long môn, từng đại triển hiển trong Hạo Thiên cốc, rất là bất phàm. Lâm Nhất rất có hứng thú với nó, liền muốn xem kỹ nghiền ngẫm một phen.
Sau một canh giờ, Lâm Nhất buông ngọc phù xuống, cầm lấy một chiếc ngọc giản. Nó có đốm vàng phong cách cổ xưa, chắc là lâu đời lắm rồi. bên trong chính là thiên Hàng Yêu quyết, không trọn vẹn hơn nữa còn tối nghĩa khó hiểu.
Lâm Nhất cầm ngọc giảnnày xem một lúc lâu, vẫn không hiểu gì. Có điều pháp quyết trong đó cũng tương tự như Khốn Long thung. Nếu thật sự là vậy thiên Hàng Yêu quyết này cũng là vật hiếm có.
Một chuyện một phiền hai người, Lâm Nhất ném Khốn Long thung và Hàng Yêu quyết cho Ma Anh ở cách đó không xa. Mà bản thân thì lại cầm lấy một chiếc ngọc giản khác, sau một chốc thì bỗng nhiên thần sắc ngẩn ra. Đây chính là dư đồ tinh vực, giới nội ngoại Tiên Vực rõ ràng. Chỉ có điều mười lăm Tiên Vực được liệt kê trong đó lại khác với những gì mà mình đã biết.