Vô Tiên

Chương 373: Chương 373: Tính toán (2)




Đánh một trận sinh tử, nói như thế nào cũng phải thử một lần mới được. Biện Chấn Đạc cười ha ha một tiếng, ông ta ôm song quyền, từ xa thi lễ với phía sau Mạnh Sơn, la lớn:

- Biện mỗ mời Lâm Nhất huynh đệ...

Thân chịu trọng thương, lại chém giết lâu với hải tặc, Biện Chấn Đạc sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, tiếng nói hơi tỏ ra không đủ khí lực, như là sợ người ta không nghe rõ, ông ta không dám khinh thường, lần nữa cất giọng nói:

- Xin mời Lâm Nhất huynh đệ.

Lời nói của Biện Chấn Đạc khiến đại đa số người có mặt trở nên ngạc nhiên. Chỉ có Lê Thái Y kia là nở nụ cười, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một phần may mắn. Thanh niên thần bí khó lường kia có thể nghịch chuyển khốn cục trước mắt hay không?

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, tìm “Lâm Nhất huynh đệ” trong miệng Biện Chấn Đạc.

Mà lúc này Lâm Nhất đang ở cách đó không xa chắp tay đứng thẳng, tình hình trên bờ biển đương nhiên cũng có thể nhìn thấy. Ân oán trong chốn giang hồ không có liên quan gì với hắn, hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Ai ngờ, càng không muốn quan tâm lại cứ có người muốn kéo hắn vào. Nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Nhất nhíu mày, thần sắc tức giận chợt lóe lên. Biện Chấn Đạc này quả nhiên là hạng người đanh đá chua ngoa! Lúc trước ông ta nhìn thấy mình trong đám người còn ra vẻ không quen biết. Không ngờ, tất cả chính là do người này cố ý gây nên. Những lão già lão luyện chốn giang hồ này, mỗi người đều là hạng tâm cơ thâm trầm!

- Lâm huynh đệ, Biện mỗ tự biết mạo phạm, chỉ có điều việc này liên quan tới sinh tử của hơn mười người, mong rằng Lâm huynh đệ không để ý tới hiềm khích lúc trước, đi ra nói một câu công đạo! Biện mỗ đã sống vài thập niên, không tin người nào khác, duy chỉ tin Lâm huynh đệ ngươi!

Biện Chấn Đạc nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhất khó coi, không nghĩ ngợi được nhiều mà ôm quyền khom người, khom người thi lễ từ xa.

Nếu là trước kia, ngôn từ như vậy của Biện Chấn Đạc sẽ chỉ làm người ta chê cười. Một đệ tử chăn ngựa trong trường hợp như vậy căn bản không có tư cách nói gì. Nhưng hôm nay đã không phải ngày xưa nữa!

Sắc mặt của Mạnh Sơn âm trầm, cánh tay đang nâng lên chậm rãi để xuống. Lâm Nhất này quả nhiên là không đơn giản. Biện lão nhi kiêu căng khó thuần lại dùng ngôn từ khẩn thiết, lễ tiết quá mức cung kính như vậy, chẳng lẽ tên thanh niên này còn có một mặt không muốn người ta biết? Chỉ có điều, nhìn thấy trong vẻ mặt Lâm Nhất tỏ ra vô cùng kinh ngạc, có thể thấy được hắn và Thương Hải bang cũng không có giao tình thâm hậu gì.

Chỉ có điều, Lâm Nhất này sẽ thực sự nói chuyện vì Biện Chấn Đạc sao? Còn Mạnh Sơn gã sẽ để một đệ tử ngoại môn ở trong mắt sao?

Chân Nguyên Tử ở một bên tay vuốt râu dài, tự đánh giá một phen rồi âm thầm gật đầu. Trên người tiểu tử này, chuyện gì xảy ra cũng không cảm thấy kỳ quái! Ánh mắt của ông ấy bình tĩnh, thong thả khoan thai nhẹ nhàng đi ra, đứng chung với Lâm Nhất. Nguyên Thanh và Nguyên Phong nhìn thấy sư phụ như vậy thì cũng không chút chần chừ, bước lớn theo sau.

Hành động của lão đạo làm mọi người lại ngạc nhiên một trận. Mới vừa rồi là bang chủ mở miệng thỉnh cầu, bây giờ lại là tôn sư của một phái bày ra tư thế cùng tiến thối, đứng cùng một chỗ. Lâm Nhất này rốt cuộc là hạng người gì?

Đã nhận ra động tĩnh bên cạnh, Lâm Nhất liếc mắt nhìn Chân Nguyên Tử một cái, nhếch khóe miệng lên. Lão đạo cũng không thèm nhìn hắn, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.

Đuôi lông mày hơi nhướng lên, Lâm Nhất chậm rãi đi tới, còn có ba thầy trò Chân Nguyên Tử đi theo.

Đệ tử Thiên Long phái vây quanh Thương Hải bang nhìn thấy Lâm Nhất như thế thì không khỏi nhanh chóng tránh ra một con đường. Chỉ có một người mang theo vẻ mặt âm lãnh, tay cầm trường kiếm chặn lối đi của bốn người.

Người này chính là Diêu Tử tính tình hung ác. Mới vừa rồi không phải không thấy thân thủ của Lâm Nhất, nhưng trong lòng gã không phục. Một đệ tử chăn ngựa mà thôi, võ công cao một chút thì thế nào, nhiều đồng môn đều ở đây như vậy, còn ở trước mặt trưởng lão, nào đến phiên tiểu tử này nói nhiều.

- Tiểu tử thối, ở đây không có phần của ngươi nói chuyện, cút ngay cho ta!

Trường kiếm của Diêu Tử đưa ngang một cái, trừng mắt nổi giận mắng Lâm Nhất.

Hành động của Diêu Tử không có ai ngăn cản, cho dù là Mạnh Sơn, ánh mắt chớp động nhưng vẫn trầm ngâm không nói. Trong thần sắc của mọi người có lo lắng, nhưng nhiều hơn chính là một loại chờ mong không rõ.

Nhìn Diêu Tử phách lối trước mắt, sắc mặt Lâm Nhất phát lạnh, ngũ chỉ nhẹ phẩy, trong tiếng đinh đang, trường kiếm trong tay đối phương đã đứt gãy. Không đợi đối phương hoảng sợ, hắn trở tay đánh ra một bạt tai.

Bốp, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Diêu Tử đã bay lên trời, nặng nề ngã ra xa bốn, năm trượng, đập ầm ầm ở trên bờ cát, mấy cái răng bay ra ngoài theo.

Nửa người của Diêu Tử đều rơi xuống bãi cát, suýt chút nữa ngất đi. Gã ôm quai hàm bị sưng đờ đẫn như mất hồn, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, trong sự hoảng hốt, giọng nói quen thuộc kia truyền tới tai.

- Nỗi nhục một roi đã thanh toán xong rồi! Còn dám làm càn nữa thì sẽ không dễ dãi như thế nữa đâu!

Lâm Nhất lạnh lùng ném ra một câu nữa, căn bản không để ý tới ánh mắt kinh ngạc bốn phía mà tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Một cái bạt tai vang dội như đánh thẳng vào mặt của mọi người Thiên Long phái, cho dù Mạnh Sơn cũng không khỏi lui về sau một bước. Hành động này của Lâm Nhất không thể nói là không bừa bãi, không thể nói là không kiêu ngạo, quả thực chính là không coi ai ra gì.

Người của Thiên Long phái sắc mặt rất khó coi. Nhưng Lâm Nhất thuận tay phất một cái trường kiếm đã nát bấy, còn làm một đệ tử nội môn võ công bất phàm bị tát bay ra ngoài không thể không làm người ta kinh hãi.

Trong ánh mắt của mấy đệ tử trưởng lão và Quý Thang cũng tỏa ra sự kiêng kỵ. Nhất là nhị sư huynh Quý Thang, nhớ tới việc trước kia Diêu Tử quất Lâm Nhất thì âm thầm lắc đầu thở dài. Một cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy, trong môn lại không có ai biết. Nếu như giao hảo được với hắn sẽ là chuyện may mắn bậc nào!

- Lâm Nhất, ngươi...? Ngươi có liên quan gì tới Thương Hải bang?

Lâm Nhất đi tới giữa mới dừng bước lại. Hắn không quan tâm tới lời nói của Mạnh Sơn, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn hai người Biện Chấn Đạc cùng Lê Thái Y.

Cứ như vậy sau một lúc lâu, thần sắc của Biện Chấn Đạc lúng túng, ông ta mặt mo đỏ lên, khom người nói:

- Lâm huynh đệ, xin thứ tội cho Biện mỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.