Vô Tiên

Chương 447: Chương 447: Toại đảo. (2)




...

Sau khi tách khỏi mọi người, Lâm Nhất bước lên Thanh Vân, đi thẳng đến Toại Sơn.

Phi hành không nhanh không chậm trên không trung, một nén nhang sau, ngọn núi có sương trắng bao phủ xuất hiện trước mặt. Lâm Nhất vừa bước xuống Thanh Vân, đã lắc mình đến gần hang động trên núi.

Sương trắng cuồn cuộn như mây, cuốn vạt áo của Lâm Nhất bay lên, làm hơi thở rối loạn, chui vào mắt làm cho người ta không thoải mái. Lâm Nhất không dám khinh thường, hắn dùng linh khí bọc bản thân mình lại, suy nghĩ một chút, Lâm Nhất lại rút Kiếm Lang Nha ra, sau đó mới cắn răng nhìn xuống đáy hang không thấy đáy kia, cả người nhảy nhẹ lên, đâm xuống dưới.

Vết tích trên đá có hơn hai ngàn năm rồi, nhưng bên trong hang vẫn có sóng nhiệt bay lên, nếu không nhờ có lồng khí bảo vệ, Lâm Nhất đã không dám mạo hiểm rồi. Hắn dùng Ngự Phong Thuật, cơ thể như lá rụng, nhẹ nhàng thả xuống bên dưới.

Xuống đến khoảng trăm trượng, Lâm Nhất rút kiếm Lang Nha đâm vào trong vách đá, thân kiếm đâm thẳng qua đá cứng, bóng người hắn dừng lại, tay cầm kiếm Lang Nha, hai chân treo giữa không trung.

Dùng thần thức điều tra bên dưới, giống hệt như đêm qua, không có gì khác thường. Lâm Nhất nhìn vách đá trơn bóng xung quanh, hoàn toàn không có chỗ đặt chân, hắn không dám tùy tiện nhảy xuống, sau đó một mảnh Thanh Vân xuất hiện dưới chân Lâm Nhất.

Yên tâm lại, rút Lang Nha Kiếm từ trong vách đá ra, Lâm Nhất tiếp tục rơi xuống dưới. Mỗi lần rơi được trăm trượng thì hắn đều dừng lại, cẩn thận xem lồng khí không có vấn đề gì, nếu không mà có vấn đề ở đây thì khổ, không có người nào cứu hắn ra ngoài được đâu.

Chỉ là, cứ tiếp tục đi xuống, có thêm Bích Vân Sa và lồng khí hộ thân. Lâm Nhất vẫn cảm nhận được sự nóng rực bên dưới.

Nửa nén hương sau, Lâm Nhất cẩn thận đi xuống hơn ngàn trượng, hắn dùng thần thức tìm kiếm bên dưới.

Hắn ngửa đầu lên nhìn, trên đầu chỉ thấy chút ánh sáng, mà hắn như đang ở dưới đáy vực. Lâm Nhất suy nghĩ một chút, không tiếp tục xuống dưới nữa, hắn nhìn về những thứ lấp lánh ánh mắt xung quanh. Trên vách động có nhiều tảng đá óng ánh, nó như được gắn trên tảng đá đen kịt, có hơi nóng bốc lên, rung động lòng người, ẩn chứa uy năng cực kỳ lớn, cảm giác như lúc nào cũng có thể phun trào, làm cho Lâm Nhất cảm thấy khiếp đảm.

Trên mặt hiện lên sự vui mừng, Lâm Nhất điều khiển Thanh Vân dưới chân, đi đến gần một tảng đá lóe sáng. Hắn đặt tay lên tảng đá nóng bỏng kia.

Hơi suy nghĩ một lúc, một cỗ linh khí bàng bạc nhanh chóng tràn ra từ tảng đá chui vào tay Lâm Nhất.

Không sai, đây đúng là linh thạch! Không ngờ rằng có thể tìm được linh thạch ở chỗ này, đối với Lâm Nhất mà nói, lần này hắn phát tài rồi, sao Lâm Nhất lại buông tha được. Vạn vật trong trời đất đều có linh, chỉ có người có đức mới có được.

Trong lòng vui mừng, Lâm Nhất đâm ngón tay đến, vách tường cực kỳ cứng rắn, linh thạch vẫn không nhúc nhích. Lâm Nhất cảm thấy đầu ngón tay mình đau lớn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường hắn dùng tay bóp nát một tảng đá là chuyện bình thường, có lẽ vách đá này bị nham thạch nung cứng quá rồi.

Lâm Nhất rút Lang Nha Kiếm ra, đâm lên vách động. Tiếng đinh đương vang lên, một lát sau, có một viên linh thạch màu đỏ lớn bằng nắm đấm được đào ra. Viên linh thạch này khác với những linh thạch hắn từng dùng, nhưng mà, hắn cũng không phải là người mới bước vào tiên đạo, biết linh thạch cũng được phân chia theo ngũ hành.

Trên vách động có tảng đá đỏ sẫm, đó là Hỏa Linh Thạch, bên trong có linh khí kinh người, so với những viên linh thạch trên người Lâm Nhất còn mạnh hơn mấy lần. Mà cho dù linh thạch to hay nhỏ trên người hắn, mặc kệ có màu gì cũng không thể so sánh được với Hỏa Linh Thạch trước mắt.

Về Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy, có đối ứng là Xanh Hồng Vàng Bạc. Căn cốt trong ngũ hành không giống nhau, cũng giống như việc nhận linh khí trong linh thạch cũng không giống, Nhưng Lâm Nhất lại không quan tâm đến những điều này, có linh thạch là được, còn chưa đến lượt hắn có thể chọn.

Còn về linh căn của bản thân là gì, loại linh thạch nào có tác dụng với hắn, những thứ này hắn không hề biết. Nói chung, Lâm nhất chỉ biết rằng, có linh thạch thì có linh khí, hắn có thể tu luyện rồi.

Đào được viên thứ nhất, sau đó đào viên thứ hai, dễ dàng làm cho Lâm Nhất càng hăng hái. Hắn vừa khống chế Bích Vân Sa, vừa dùng linh khí trong cơ thể đánh lên vách đá cứng rắn, trên trán đổ đầy mồ hôi, một hơi đào hơn hai can giờ, sau đó nhìn thấy linh thạch bị vơ vét hết, Lâm Nhất vẫn chưa đã thèm, nóng lòng muốn thử xem bên dưới còn có không?

Lâm Nhất lắc đầu tự giễu một cái, tốt quá hoá dở, nên có chừng mực thì hơn. Với tu vi bây giờ của hắn, vẫn chưa đến mức không sợ hãi gì cả. Tục ngữ có câu, nghèo thì an toàn.

Chỉ một lúc sau, trên đỉnh ngọn núi mây trắng Toại Sơn, bỗng nhiên có một bóng mây bay ra, chở thêm Lâm Nhất cười tươi. Lần này hắn thu hoạch không nhỏ, ngoại trừ hơn hai mươi viên linh thạch to nhỏ không giống nhau, còn có viên linh thạch màu đỏ sẫm, hai viên hồng linh thạch, nó càng có giá trị hơn.

Tâm tình sung sướng, không lo không được nghỉ ngơi, Lâm Nhất dẫm lên Thanh Vân, quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.