Vô Tiên

Chương 1069: Chương 1069: Tới như gió mưa (2)




Nhạc Thành Tử vuốt râu cười, cũng không lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn về phía bóng lưng màu xám đang ngồi đối mặt với sơn cốc. Yến Khởi nhìn thấy vẻ mặt của ông ta thì ung dung thản nhiên, nói tiếp:

- Chúng ta tới đây có ba dụng ý...

Y chậm rãi giơ một ngón tay...

Mọi người ở đây đều nín thở tập trung tinh thần, vểnh lỗ tai lên.

- Tuân theo đạo nghĩa làm đầu, gấp rút tiếp viện cho Cam Vũ đạo hữu của Hồng Vân cung, là thứ nhất...

Yến Khởi không chút hoang mang nói:

- Hắc Sơn tông hoành hành ngang ngược đã hủy đi căn cơ của ta, làm loạn tiên môn của ta, làm hại Đại Hạ lâu vậy! Chúng ta nên bắt tay vào loại bỏ, lấy lại càn khôn. Đây là thứ hai!

Nói tới đây, Yến Khởi giơ ngón tay thứ ba ra, vẻ mặt thận trọng. Y lại thu tay giấu trong áo bào, nói:

- Điều thứ ba không nói cũng thôi, mong rằng Nhạc Thành Tử đạo hữu đừng nên quên giao hẹn trước đó mới tốt!

- Ha ha! Yến đạo hữu nói cũng chính là dụng ý của Huyền Thiên môn ta!

Nhạc Thành Tử cười ha hả, lại khiêm tốn nói:

- Chúng ta bị vây khốn ở đây, mong rằng Chính Dương tông cứu giúp mới tốt!

Hai cao thủ Nguyên Anh chỉ nói vài ba câu đã đạt được nhận thức chung. Nhưng Nhạc Thành Tử vẫn không quên cho thấy, nếu Huyền Thiên môn bận việc một tháng lại tốn công vô ích, tiếp theo nên để cho Yến Khởi ngươi ra sức lực.

Yến Khởi im lặng một lát mới nói:

- Vậy lại theo lời đạo hữu nói...

- Ta có sáu đệ tử đi vào sơn động đến nay không về, có thể thấy được trongđó nguy hiểm đáng sợ khó lường! Đã có Yến đạo hữu giúp đỡ, chúng ta không ngại chờ thêm một ngày...

Nhạc Thành Tử thấy Yến Khởi xem thường gật đầu, lại còn nói thêm:

- Công Dã Can người này không thể không đề phòng! Nhớ năm đó, ta đã vì hắn mà chịu thiệt mười năm! Nếu như hôm nay chúng ta giẫm lên vết xe đổ, thử nghĩ Đại Hạ sẽ có tình hình như thế nào!

Yến Khởi nghe tiếng, quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Lãnh Thúy bên cạnh, hai người hơi xúc động. Nhạc Thành Tử bị nhốt mười năm, Đan Dương Sơn gặp nạn, chính là thời điểm tiên môn đại loạn!

...

Khi Yến Khởi cùng đám người Nhạc Thành Tử nói chuyện, Lâm Nhất lặng lẽ xuất thần nhìn về phía sơn cốc bên dưới.

Đám người Công Dã Can của Hắc Sơn Tông mai danh ẩn tích rất nhiều năm, đột nhiên hiện thân ở Nam Cương Đại Hạ, cũng bố trí cạm bẫy ở đây để mưu hại Hồng Vân cung. Điều này chẳng khác nào sấm giữa trời quang đối với rất nhiều tiên môn Đại Hạ, không thể không khiến người ta cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc!

Hồng Vân cung chính là một trong mấy tiên môn lớn của Đại Hạ, lại bị Hắc Sơn tông một lưới bắt hết cao thủ, tình cảnh này càng tệ hơn Chính Dương tông năm đó. Tu sĩ Kim Đan chính là trụ cột trong tiên môn, không có những người này che trở cùng chống đỡ, Vân Nghê Phong sẽ sụp đổ!

Bởi vậy có thể thấy được, Hắc Sơn tông mưu đồ đã lâu lại gây ra sóng gió, chắc chắn phải dâng lên một trận gió tanh mưa máu tới. Mà một Định Hải tông sẽ không đếm xỉa đến sao?

Một việc chấn động như vậy, nhưng qua lời nói và sắc mặt của Yến Khởi cùng Nhạc Thành Tử lại không hề có chất vấn cùng bất ngờ, hình như tất cả những điều này xảy ra đều là đương nhiên. Bản thân điều này đã khiến hắn thấy bất ngờ!

Còn nữa, hai vị cao nhân này nói có ba dụng ý, chẳng qua xác định ăn ý mà thôi! Cứu người chỉ có thể là danh nghĩa. Có lẽ là nhân cơ hội đối phó với Hắc Sơn tông. Dụng ý thật sự là nhằm vào Lâm Nhất hắn?

Nghĩ đến đây, trong lòng của Lâm Nhất mơ hồ thấy rét lạnh. Hắn thầm nghĩ, bất luận có nên tới hay không, ta cũng đã tới! Phòng ngừa chu đáo bao giờ cũng không thể theo kịp thế sự biến hóa, chỉ đành phải tùy cơ ứng biến. Tuy nhiên, Hắc Sơn tông lại có dụng ý gì?

Khốn Long cốc này rõ ràng là một cái bẫy! Hồng Vân cung càng giống như là một mồi nhử...

Lâm Nhất đang trầm tư suy nghĩ, có người ở bên cạnh nói...

- Sư phụ ngồi một mình ở đây suy nghĩ gì đấy?

Còn phải chờ thêm một ngày ở đây, người của hai nhà tiên môn đều chiếm riêng một mảnh trên đỉnh núi, ngồi im nghỉ tạm. Đông Phương Sóc tiến đến bên cạnh của Lâm Nhất và ngồi xuống, trong thần sắc lộ vẻ quan tâm thân thiết.

- Ta đang suy nghĩ... vẫn là uống rượu vui vẻ nhất, ha ha!

Lâm Nhất cởi hồ lô Tử Kim bên thắt lưng xuống, ngẩng đầu lại uống một hớp. Sau khi thở ra một hơi rượu, thần sắc hắn thư giãn thản nhiên.

Đông Phương Sóc đã biết đại khái chuyện trong tiên môn, trên đường đi tới, trong lòng cũng có suy nghĩ. Sư phụ thâm trầm lại lộ vẻ bất kham cùng thoải mái, khiến cho hắn ta ao ước, lại lên tiếng phụ họa nói:

- Giống như mưa gió đột nhiên tới, lại như bụi trần cuốn đi... Không bằng một vò rượu, mặc xuân thu đi! Ha ha!

- Giống như gió mưa tới, giống như bụi trần cuốn đi...

Nhẩm lại một câu, Lâm Nhất lấy ra một vò rượu ném cho Đông Phương Sóc, cất cao giọng cười nói:

- Uống rượu...

Lúc này, vài đạo kiếm hồng đột nhiên xuất hiện ở phía tây của bầu trời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.