Vô Tiên

Chương 1668: Chương 1668: Trá thi hoàn hồn (1)




Mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét.

Rầm.

Một đạo thiểm điện bổ toang bầu trời đêm, lập tức chiếu cho sơn cốc đang bị mưa gió tàn sát bừa bãi sáng như ban ngày! Sườn núi, khe núi, tử thi muôn hình muôn vẻ nằm chồng chất, tàn chi và đao thương gãy đoạn vương vãi khắp nơi. Máu chảy tụ thành từng dòng suối nhỏ, theo sự cọ rửa của nước mưa trôi về phương xa.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời hạ xuống, bùm một tiếng nện vào trong đống tử thi. Sau đó trời đất lại chìm vào trong bóng đêm nặng nề, mưa gió thổi quét.

Lúc sáng sớm ngày thứ ba, gió dừng mưa nghỉ, trong sơn cốc yên tĩnh mùi máu tanh càng nồng, tình cảm thảm thiết nhìn cái là rõ. Trong phạm vi trăm dặm, đao thương đan xen, tử thi ngang dọc, rõ ràng chính là một chiến trường giết chóc.

Một canh giờ trôi qua, sắc trời vẫn âm trầm, mà hai bên sơn cốc lại rải rác bóng người, túm năm tụm ba, ai nấy cầm đao thương binh khí và dây thừng, cuốc xẻng, còn có người kéo xe ngựa hai bánh, chậm rãi bước về phía núi thây biển máu.

- Cót két cót két.

Theo tiếng bánh xe nghiền qua sơn đạo lầy lội truyền đến, sau triền núi xuất hiện bốn hán tử. Ai nấy đều mình trần, thân hình cao lớn, bên hông dắt búa lớn hoặc là cương đao, hiển nhiên chính là cách ăn mặc của binh sĩ.

Một nhóm bốn người đều mang theo bộ dạng buồn bã ỉu xìu, chỉ là trong ánh mắt trong lúc chớp động vẫn lờ mờ lộ ra mấy phần sát khí. Trong đó hai người thì kéo xe ngựa, hai người còn lại thì đi ở phía trước.

Cầm đầu là đại hán râu quai nón, khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc rối tùy ý buộc sau đầu, trên áo ngoài cộc làm bằng da thú đã rách rưới dính đầy vết máu màu đen, sau lưng đeo một thanh Khai Sơn phủ dài hai thước. Thân hình hắn tráng kiện hữu lực, lại chằng chịt những vết thương đao kiếm. Trên khuôn mặt màu đồng của hắn là một đôi mắt hổ tròn to, không ngừng quan sát những đống tử thi xung quanh.

Đi theo phía sau vị đại hán này là nam tử hơn hai mươi tuổi râu ngắn, cũng có thân hình cường tráng, trước ngực quấn vải rách, bên trên vẫn còn vết máu. Mà hắn không thèm để ý tới thương thế của bản thân, vẫn huy động cương đao có lỗ thủng trong tay, ánh mắt giống như dã lang liếc nhìn bốn phía.

Hai nam tử còn lại đều là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, bên hông cắm lợi nhận, không nhanh không chậm kéo xe ngựa, bên trên đặt hai cái cuốc, một cuộn da thú và mấy sợi dây thừng. Hai người đều mặt không râu, hơi lộ vẻ trẻ con, mà trong thần sắc lại mang theo một tia bất an hoang mang. Hai người này cố ý né tránh đống lộn xộn đầy máu tanh trên đất, chỉ vì tất cả trông thật sự quá ghê người.

- Phì!

Mấy người đi lên đồi, đại hán râu quai nón đó nhổ một ngụm nước bọt, không quên quan sát xung quanh. Thấy trong sơn cốc bóng người lao ra càng lúc càng nhiều, hắn xoay người nổi giận mắng:

- Chó đẻ, ngay cả xe ngựa cũng không kéo đi nổi, muốn ăn đòn phải không.

Vị bên cạnh không nhịn được nhe răng cười, trêu chọc hai hán tử đang kéo xe:

- Cá chết một con, cứt trâu một đống, bị người chết dọa cho sợ vỡ mật rồi à! Sao giống đàn bà thế

Hai hán tử kéo xe không dám chậm trễ, vội vàng đi tới dưới triền núi. Một người trong đó đứng thẳng người, tay sờ cương đao bên hông, ngửa cổ lên, có chút không phục, nói với vẻ khó chịu:

- Ta tên là Tư Vũ chứ không phải là tử ngư (cá chết), lại càng không phải là đàn bà, chính là nam nhân trên tay dính máu.

Tên còn lại có chút kiêng kị ngẩng đầu nhìn, lại vẫn phụ họa nói:

- Hồ đại ca không được khinh thường chúng ta.

- Lão tử gọi ngươi là cá chết đấy thì sao? Đái cả ra quần mới chém được một người, còn sợ tới mức ngay cả thủ cấp cũng không dám nhặt về, ha ha.

Hán tử họ Hồ cười to không ngừng, đại hán râu quai nón bên cạnh hắn thì trừng mắt mắng:

- Hỗn đãn, có thời gian đánh rắm thì còn không mau đi tìm thi thể của “Lung tử” (kẻ điếc) đi.

Hắn lại gân cổ phân phó hai người còn lại:

- Mau mau kéo người còn đầu đi, bằng không lại bị người ta một mồi lửa hỏa thiêu hết bây giờ.

Hán tử bị mắng là hỗn đạn vâng dạ, không quên giáo huấn hai đồng bạn kéo xe, quát lên:

- Đại đầu ca đã có lệnh, kẻ nào dám không nghe, thiết quyền của lão tử sẽ không nhận người.

Ba người trước sau bước về phía các tử thi đã chất thành đống, tìm kiếm, lục xoát, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài và tiếng mắng chửi.

Đại hán râu quai nón một mình đứng trên sườn núi, sắc mặt âm trầm. Mưa to Ba ngày ba đêm vẫn không xua đi được âm khí trong sơn cốc. Một lát sau, hắn lại ưỡn ngực há miệng hít vào một hơi. Mùi màu tanh dày đặc xộc vào tận phế phủ, khiến người ta khó nhịn buồn nôn, mà hắn thì lại giãn mày, mang theo khoái ý khó hiểu thở hắt ra một hơi.

Đại đầu ca này tên là Lý Đại Đầu, chính là một ngũ trưởng nho nhỏ của quân biển ải Ô Kiền. Ba ngày trước, thủ hạ của hắn còn có bốn gã huynh đệ, phân biệt là Hồ Hiên, Tư Vũ, Ngưu Thắng và Triệu Long. Còn được gọi là 'Cá Chết', 'Cứt Trâu', 'Hỗn Đản' và 'Kẻ Điếc', chẳng qua là tên hiệu được gọi trong quân theo tập tục xưa! Bản than hắn thì được đồng liêu gọi là 'Đại Đầu', chỉ là để cho dễ gọi mà thôi.

Ô Kiền chính là tên nước! Đối địch với nó là Xích Tang. Giữa hai nước oán hận chất chứa đã lâu, ở biên cảnh chiến sự không ngừng. Giờ là lúc giao mùa xuân hậ, lửa chiến tranh lại dấy lên, không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng.

Ba ngày trước trời đột nhiên đổ mưa to, hai bên giao chiến qua loa rồi thu binh. Cho đến hôm nay mới phái người tới thu dọn chiến trường. Một nhóm bốn người của Đại Đầu ngoài tới thu liễm thi hài ra thì còn muốn tìm Triệu Long huynh đệ đã chết trong trận đại chiến đó.

Có điều, địch ta đều có lệ thường cắt thủ cấp để tranh công, có thể tìm được xác chết của huynh đệ hay không thật sự là rất khó nói. Tử thi còn đầu thì thể tuất theo tình đồng bào, đào hố chôn xuống coi như là nhập thổ vi an; mà tử thi không đầu, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tro tàn.

Sau một canh giờ, ba người Hồ Hiên chỉ tìm được một minh bài làm bằng trúc, lại không tìm thấy thi thể của Triệu điếc. Lý Đại Đầu thở dài, đành phải bỏ cuộc! Đó là một huynh đệ ở chung với nhau nửa năm, cứ như vậy không còn nữa! Hắn trong nhà còn có vợ, con nhỏ, sau này biết phải sống thế nào đây.

Lúc mặt trời lên cao, Hồ Hiên, Tư Vũ và Ngưu Thắng sau khi một hơi chôn hơn mấy chục thi thể, liền ngồi trên sườn núi thở hổn hển, Lý Đại Đầu lại nhìn về phía xa xa rồi đột nhiên nhíu mày. Ở bên kia sơn cốc, không ngờ có hai bóng người bay ra, thuận tay bắn ra từng luồng hỏa quang. Những thi thể chưa được vui lấp theo đó mà cháy sạch, còn có mùi tanh nồng nặc theo gió bay tới, khiến cho rất nhiều binh sĩ cúi người bịt mũi né tránh.

- Con mẹ nó, những cung phụng trong quân đến đúng lúc thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.